Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 216:

Tiểu Thiết Đản làm gì từng gặp qua trận chiến như vậy đâu.
Trước kia còn ở đội Ma Bàn, mỗi nhà đều trồng rau ăn, có ai ra ngoài mua thức ăn đâu? À không phải! Chính là giành giật thức ăn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Thiết Đản không khỏi sợ hãi. Nhưng mà dưới sự nhấn mạnh liên tiếp của Lôi Vân Bảo: “Anh có muốn để dì xinh đẹp làm món ăn ngon không?”
Không mua được thức ăn tốt, làm sao làm ra món ăn ngon đây?
Tiểu Thiết Đản gật đầu.
“Vậy anh phải nghe em.”
Khương Thư Lan thấy cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà cô không biết nên nói điều gì cho đúng.
Chờ cầm đồ ăn về đến nhà, Vương Thủy Hương đã chờ trước cửa nhà, Miêu Hồng Vân ở nhà bên cạnh cũng giống như vậy.
Vừa thấy Khương Thư Lan dẫn bọn trẻ trở về, cặp mắt ngay lập tức sáng rực, chạy ra đón: “Em gái Thư Lan, mau mở cửa ra, tụi chị qua đây làm trợ thủ cho em nè.”
Đây là làm tiệc tân gia, một người bận bịu sao mà kịp được?
Chưa kể còn có hải sản, đối với người đất liền mà nói, thật đúng là không biết làm như thế nào mới tốt.
Các cô tới hỗ trợ, Khương Thư Lan cầu còn không được.
Dẫn người vào nhà, không cần Khương Thư Lan dặn dò, Vương Thủy Hương đã đi hỗ trợ xử lý hải sản, nghêu sò trộn với muối, đặt trong bồn tráng men cho nhả cát.
Tôm bỏ phần chỉ đen, rửa sạch sẽ từng con.
Khương Thư Lan thật sự không biết rõ về những thứ này, cô tự mình lấy những thứ mang từ quê đến ra, xử lý con gà mái già chết giữa đường kia, giội nước nóng vặt lông một mạch lưu loát.
Lúc giết gà, còn móc ra được một quả trứng có hai lòng đỏ từ trong bụng gà.
Vương Thủy Hương vừa nhìn, ngay lập tức đau lòng một trận: “Gà này đang đẻ trứng đấy, giết ăn thật là đáng tiếc.”
Vừa thấy chính là gà mái non, giữ lại nuôi có thể đẻ trứng được vài năm đấy.
Khương Thư Lan cũng đau lòng, cô rửa sạch gà lại một lần nữa: “Mẹ em chuẩn bị cho em, con này bị say tàu dọc đường nên chết mất.”
Con còn lại nuôi ở trong sân, buộc dưới gốc cây dừa kia.
Cũng không biết có phải di chứng của say tàu say xe hay không, đã qua hai ngày, con gà mái kia chưa đẻ được quả trứng nào.
Vương Thủy Hương ở bên cạnh dừng tay lại, chị ấy thấp giọng nói: “Mẹ em thật thương em.” Không phải mỗi một cô gái xuất giá đều có thể được mang theo gà mái già của nhà mẹ đẻ.
Như chị ấy, năm đó chỉ có người đi, một xu tiền cũng không mang theo.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh là một người cẩn thận, lập tức chuyển đề tài: “Mẹ chị định đi bắt gà con, Thư Lan, Thủy Hương các em có cần không? Nếu cần, chị bảo mẹ chị đến lúc đó bắt thêm mấy con.”
Lời này quả nhiên thu hút sự chú ý của Vương Thủy Hương: “Em muốn, chị cho em ba con đi.”
Không thể nhiều hơn, nhiều hơn nữa là cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản() rồi.
[Chú thích (
) Cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản: vào năm 60s-70s, nông dân nuôi vài con gà, trồng ít rau bán ra chợ, vì là “tư bản” nên bị “cắt đuôi”, bị tịch thu hoặc bị phạt.]
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Cho em hai con đi ạ.”
Cộng thêm con ở trong nhà là đủ rồi.
“Vậy được rồi, để chị về nói với mẹ, đến lúc đó bảo bà ấy tìm người quen bắt, chọn riêng gà mái cho các em.”
Một số nhà buôn bán gà mái lừa gạt người khác, bán gà mái dựa theo giá gà trống, nếu không phải người quen sẽ rất dễ bị người ta lừa.
“Vậy cảm ơn chị Miêu.”
Khương Thư Lan và Vương Thủy Hương đều nói lời cảm ơn.
Miêu Hồng Vân xua tay, động tác ngắt đậu que trong tay cũng không chậm lại: “Cái này có gì mà cảm ơn.”
Trước kia chị ấy cảm thấy Vương Thủy Hương này kêu la quát mắng, mồm mép quá lợi hại, trông không dễ ở chung.
Nhưng mà, hiện giờ nhìn chị ta ở chung với Khương Thư Lan mới phát hiện Vương Thủy Hương cũng không tệ.
Đương nhiên Khương Thư Lan càng không tệ, bằng không một người độc miệng như Vương Thủy Hương, cũng sẽ không dễ hòa hợp với Khương Thư Lan như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận