Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1320:

Mẫn Vân còn trẻ, không đến nỗi vùi cả đời của mình vào chuyện như vậy.
Đến cả Giang Đức Bảo cũng nhìn ra Trâu Dược Hoa không phải người tốt lành thì làm sao Giang Mẫn Vân lại không biết? Cô ta nhắm mắt, nuốt xuống sự chua xót trong lòng: "Cha, con không có đường lui."
Cha cô ta không biết, để gả cho Trâu Dược Hoa cô ta đã từ bỏ những gì.
Và cũng chính vì thế, cô ta mới chẳng còn đường lui.
Cả đời này của cô ta nhất định phải ở cạnh Trâu Dược Hoa, cứ dây dưa như thế, không chết không thôi.
"Mẫn Vân!"
Giọng của Giang Đức Bảo cất cao vài phần: "Con đừng có hồ đồ."
"Cha!" Giang Mẫn Vân quỳ xuống trước mặt Giang Đức Bảo: "Con không thể để con đỉa nhà họ Trâu tới hút máu của người, con càng không thể nhìn Trâu Dương mượn gió đông của nhà họ Giang chúng ta, xông thẳng chân trời, quay đầu lại muốn đối phó con, đối phó người nhà họ Giang."
Câu này nói ra, bàn tay đang giơ lên của Giang Đức Bảo dần dần thả xuống.
Sao ông ta lại không biết chứ?
Làm sao không biết người nhà họ Trâu là đỉa đói, không biết đứa nhóc Trâu Dương ấy là bạch nhãn lang.
Thế nhưng, cho dù có biết thì ông ta vẫn sẽ tiếp tục, bởi vì đây là cách duy nhất để ông ta bảo vệ con gái mình.
Hai cha con bọn họ đều biết được mục đích của nhau, nên giờ đây mới tạo thành cục diện thế này.
Giang Mẫn Vân hít sâu một hơi, "bụp bụp bụp", dập đầu ba cái với Giang Đức Bảo: "Cha, thứ lỗi con gái bất hiếu, người đoạn tuyệt quan hệ với con đi."
Vậy thì nếu cô ta xảy ra chuyện cũng sẽ không liên lụy người trong nhà.
Hơn nữa cũng có thể cắt đứt con đường phú quý của Trâu Dược Hoa, cô ta không đời nào để Trâu Dược Hoa giẫm lên xương máu của nhà họ Giang mà thượng vị.
Tuyệt đối không đời nào!
Nhìn thấy con gái mình điên cuồng và quyết tuyệt như thế, toàn thân Giang Đức Bảo cảm thấy không ổn, khó chịu vô cùng, ông ta quát một tiếng chói tai: "Mẫn Vân, con nghĩ kỹ chưa vậy?"
Thư đoạn tuyệt một khi viết ra, giữa hai cha con họ sẽ không còn dính líu gì nhau nữa.
"Con nghĩ kỹ rồi."
Giang Mẫn Vân ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn ông ta: "Cha, cha viết đi."
"Con đường này do con chọn, con sẽ không hối hận."
Cũng tại giây phút này, cô ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của cha, đời trước cha cô ta cảm thấy Cao Thủy Sinh là một người biết làm ăn, có thể đối xử tốt với cô ta cả đời.
Cho nên khi cha rời khỏi đây, chọn cách bỏ cô ta ở lại, để cô ta an tâm sống cùng Cao Thủy Sinh.
Còn đời này, cô ta chọn Trâu Dược Hoa, cha cảm thấy Trâu Dược Hoa không phải một người đáng tin cậy, vì vậy mới bắt cô ta ly hôn rồi về nhà, cùng nhau về thủ đô.
Suy cho cùng, đó đều là tình yêu thương mà một người cha dành cho con gái mình.
Chỉ là ông ta quá hàm súc, mà Giang Mẫn Vân cũng đã sống hai đời nên mới hiểu.
Giang Đức Bảo cực kỳ giãy giụa.
"Cha! Viết đi mà, cho dù cha không suy xét cho con thì cũng phải suy xét cho Tiểu Hổ Tử chứ, nó không thể bị người nhà họ Trâu làm liên lụy được!"
Càng không thể để tài nguyên của Tiểu Hổ Tử chia cho Trâu Dương.
Câu nói này lập tức đâm vào trái tim Giang Đức Bảo, ông ta nhắm mắt, nhưng vẫn chưa viết mà chỉ hỏi.
"Mẫn Vân, một khi cha viết xong lá thư đoạn tuyệt quan hệ này, sau này sẽ là một mình con đấu tranh với tên sài lang hổ báo đó, con đã nghĩ kỹ chưa??"
Hiện giờ, sở dĩ Trâu Dược Hoa vẫn chưa xuống tay là vì bên đây vẫn còn người nhà họ Giang.
Trâu Dược Hoa muốn tới thủ đô, anh ta được lợi nên mới coi trọng Giang Đức Bảo.
Mới có thể dắt xấp nhỏ tới nhà họ Giang ăn Tết.
"Nghĩ kỹ rồi, cha viết đi."
Cô ta đã sống cùng sài lang hổ báo từ lâu, không để bụng chuyện này, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Điểm này, Giang Mẫn Vân cô ta làm được.
"Được…..”
Căn phòng đột nhiên trở nên an tĩnh.
Ngoài phòng, trong lòng Trâu Dược Hoa có phần bất an, chỉ thứ mình không biết mới khiến mình sợ hãi.
Anh ta đưa mắt ra hiệu với Trâu Dương, muốn để Trâu Dương đi nghe lén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận