Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 922:

Mà nhà chồng của em gái chị ấy lại ở con ngõ nhỏ Mạo Nhi trong Đông thành, nơi đó mới phù hợp với thân phận của bọn họ.
Nhưng bởi vì những ông bà lão làm chủ trong nhà không nguyện ý rời khỏi nơi bản thân đã gắn bó cả đời này nên cứ vậy mà từ chối.
Một năm mỗi khi tết đến, trong mắt những người thủ đô lâu năm như bọn họ lại là nơi không thể không tồn tại.
Cho dù là Hồ Vịnh Mai phải thừa nhận nhà mẹ đẻ mình không tồi chút nào, vẫn kém hơn rất nhiều so với ngõ nhỏ Mạo Nhi này.
Đây quả thực là khác nhau như trời với vực.
Việc này càng khiến cho Hồ Vịnh Mai tò mò, người em gái này rốt cục là được gả cho người như thế nào vậy.
Chị ấy là người thủ đô, càng hiểu được phương diện này rất khó nói, người địa phương cưới người từ bên ngoài tới, đây rõ ràng chuyện vô cùng hiếm thấy.
Sẽ bị người khác nhạo báng, bản thân cũng sẽ ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng mà thấy thái độ của chồng cô em này không hề có ý tứ giễu cợt chị ấy, thậm chí, cô đi ra ngoài còn chủ động bế theo đứa nhỏ ra ngoài.
Mặt này không hề bình thường chút nào.
Hồ Vịnh Mai nhìn thấy ánh mắt Khương Thư Lan càng nhìn càng nhu hòa, đương nhiên thế giới của người trưởng thành đơn giản vẫn luôn trộn lẫn lợi ích trong đó.
Nhưng cũng không phủ nhận cô cũng khá nhiệt tình và chân thành.
“Em gái, việc này làm phiền em rồi.”
Khương Thư Lan không hề biết rằng, một lúc vừa qua Hồ Vịnh Mai đã nghĩ được nhiều đến như vậy.
Nhưng cũng không có vấn đề gì hết, giữa bọn họ vốn đã tồn tại thứ được gọi là tư lợi.
Nếu không thì đã không quen biết nhau như vậy.
Khương Thư Lan cười cười: “Chị, chị nói vậy nghe xa cách quá rồi.”
Lúc hai người còn đang khách khí với nhau, Chu Trung Phong đã bế hai đứa nhỏ ra ngoài rồi, mỗi tay một đứa, hai đứa nhỏ được bọc bởi hai bộ chăn bông thật dày, đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng được bao bọc khá kín đáo.
Rõ ràng sợ là sẽ bị gió thổi vào.
Không những như vậy, đến cả ông nội Chu và bà nội Chu cũng đi ra cùng để đưa tiễn.
Còn không quên dặn dò: “Cố gắng để hai đứa nhỏ ở bên trong nhà nhé, đừng bắt ra ngoài nhiều kẻo trúng gió.”
Bọn họ cũng rất muốn để hai đứa nhỏ ở nhà nhưng trận khóc nháo lúc trước không khỏi khiến cho hai ông bà lão sợ hãi.
Sợ đứa nhỏ khóc đến đau cả người, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Chu Trung Phong gật đầu lên tiếng.
Khương Thư Lan cũng thúc giục: “Bà nội, bà cũng mau chóng vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh lắm.”
Ba tháng đầu ở thủ đô, thời tiết lạnh như cắt da cắt thịt vậy.
Nếu thực sự là do không thể tách ra khỏi hai đứa con được thì Khương Thư Lan cũng không muốn dẫn hai đứa nhỏ theo như vậy.
Bà nội Chu ừ một tiếng, vẫn chưa đi vào mà đứng đó nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.
Đợi sau khi xe ra khỏi ngõ rồi, hoàn toàn không thấy được bóng dáng bọn họ nữa, lúc này mới yên tâm đi vào nhà.
Bà ấy cảm khái với ông nội Chu: “Cháu dâu thực sự quá tài giỏi rồi.”
Ông nội Chu cười ha ha mà vuốt râu: “Cưới vợ thì phải cưới được người như vậy đó, như vậy thì mới tốt lên được.”
Ông ấy vô cùng vừa lòng với người cháu dâu này.
Lời này khiến cho bà nội Chu cũng đồng tình mà gật đầu, bọn họ sống cả đời này cũng thấy được muôn kiểu người trên đời này rồi, cưới được một người vợ tốt chính là chuyện của ba đời nay.
Bọn họ đi vào, Bành Văn Binh đi từ bên trong vào, nhìn thoáng qua chiếc xe nhỏ, ngõ nhỏ vốn đã eo hẹp, tự dưng có một chiếc xe như vậy không khỏi để ý.
Bành Văn Binh dán mặt vào tường, hít một ngụm khí lớn, phì nhổ mấy lần.
Lúc này mới quay đầu, sau khi nhìn thấy xe rời đi rồi, một hồi lâu sau mới nói với người anh em ở bên cạnh: “Đi hỏi thăm chút xem Chu Trung Phong cùng với vợ anh ta làm gì đi.”
Còn lái xe qua nữa.
Người ở bên cạnh có chút do dự, mấy ngày nay bọn họ coi như cũng hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận