Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 427:

Vả lại bởi vì cô ấy, lãnh đạo địa phương đã gọi điện tới đây, thả ra quyền hạn sử dụng rừng cao su, tôi nghĩ dù cho là cái trước hay cái sau, nếu mỗi một người ở đây có thể làm được thì biên chế sẽ không chỉ dừng trên người Tiểu Khương.”
Sĩ quan hậu cần vừa giải thích xong, mọi người lập tức yên tĩnh.
Bọn họ không có bản lĩnh giống như Khương Thư Lan, nhưng dù không có khổ lao thì cũng có công lao mà!
Sĩ quan hậu cần không muốn nghe mọi người dong dài nữa: “Được rồi, chuyện biên chế đã được quyết định, mấy người ầm ĩ cũng vô dụng, tan họp đi.”
Ngừng một chút, cậu ấy nói với Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, cô đến văn phòng với tôi một chuyến.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, dưới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của mọi người, cô đi vào văn phòng.
Cô vừa đi, ở đây lập tức bùng nổ.
“Dựa vào cái gì chứ? Bàn về lý lịch, ai cũng không kém hơn Tiểu Khương.”
“Bàn về cách làm việc, chúng ta có thể chấp hai người như em ấy.”
“Không được, chuyện này không thể để như vậy, phải cho Khương Thư Lan đẹp mặt mới được!”
Lời này của chị Ngưu cũng chính là tiếng lòng của mọi người.
Tuy nói là tiếng lòng, nhưng không ai nghĩ đến chị Ngưu sẽ nói loại lời này.
Dù sao ngày thường chị Ngưu dài một tiếng Tiểu Khương, ngắn một tiếng Tiểu Khương, nào là Tiểu Khương em thật có phúc.
Nếu không phải có Tiểu Khương em, chị còn không biết tiểu tiên nữ trông ra sao.
Bình thường chị Ngưu và Khương Thư Lan thân thiết đến nhường nào, nhưng chị ta lại là người đầu tiên muốn Khương Thư Lan đẹp mặt.
Hơn nữa chị ta còn là người thứ nhất lên tiếng.
Cho nên sau khi chị Ngưu nói xong, tuy mọi người đều tán thành, nhưng bọn họ lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chị ta, ánh mắt này trước đó bọn họ đã dùng để nhìn Khương Thư Lan.
Chị Ngưu bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, chị ta sờ sờ mặt, không được tự nhiên nói: “Sao vậy? Trên mặt tôi có hoa à?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không nói sai, phía trên cấp biên chế cho Tiểu Khương, trong lòng mấy người có thể thoải mái à? Mấy người đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, ở đây chúng ta có người nào mà không làm lâu hơn Tiểu Khương? Lý lịch không thể so với em ấy ư? Chẳng lẽ kinh nghiệm cũng không so được sao?”
Bọn họ có hai mươi người, từ lúc nhà ăn được xây dựng đã vào đây làm.
Một lần làm là nhiều năm như vậy.
Đôi mắt chờ đến muốn mù, nằm mơ cũng muốn có một cái biên chế, vậy mà bọn họ không chờ được, còn Tiểu Khương mới đến một tháng đã được.
Sao lại có thể không làm cho người khác phẫn nộ chứ?
Những lời này của chị Ngưu đúng thật là nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Không thể để như vậy được, chúng ta không thay đổi được quyết định của lãnh đạo, chẳng lẽ cũng không thể để cho Khương Thư Lan đẹp mặt à?”
“Nếu em ấy có biên chế, tiền lương cũng sẽ theo biên chế, em ấy chỉ cần thể hiện ra tay nghề của mình giống như Tiểu Lưu, chúng ta sẽ khâm phục.”
Tay nghề nấu nướng của Tiểu Lưu rất tốt, cậu ấy còn đi theo học từ một sư phụ lâu năm, từ lúc vào nhà ăn, Tiểu Lưu đã làm đầu bếp chính, cậu ấy có biên chế, ai nấy cũng đều khâm phục.
Nhưng mà… Khương Thư Lan thì bọn họ không phục.
Tiểu Lưu bị điểm danh khẽ nhíu mày, cậu ấy nhìn lướt qua những người xung quanh: “Tiểu Khương người ta cũng không phải đi cửa sau mới có biên chế, những lời sĩ quan hậu cần nói trước đó, không phải mọi người không nghe được, Tiểu Khương lập công cho quân đội, khen thưởng cho cô ấy một cái biên chế cũng có thể coi như là một lời giải thích cho chuyện này được mà.”
“Tiểu Lưu, chắc không phải là cậu thấy Tiểu Khương xinh đẹp nên lúc này mới nói giúp em ấy đó chứ?”
Chị Ngưu bật cười: “Nếu không phải vậy thì sao rõ ràng hai người là quan hệ cạnh tranh, mà cậu lại giúp em ấy nói chuyện làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận