Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 351:

Thậm chí ngay cả nhà cũng không về.
Bây giờ Lôi Vân Bảo đã có thể thường xuyên về nhà, còn có thể có thêm một đứa nhỏ trở về thì trong nhà sẽ đông vui lắm đây.
Vì vậy vừa nghe Khương Thư Lan sắp đi làm thì đồng chí Ngô lập tức vỗ ngực: “Cháu đưa hai đứa nhỏ đến đây, thím sẽ chăm sóc thay cháu.”
Bà ấy là một đồng chí lớn tuổi, ngoại trừ mỗi ngày nấu cơm thì không có làm chuyện gì khác.
Khương Thư Lan nói cảm ơn: “Đến lúc đó đồ ăn của Tiểu Thiết Đản cháu sẽ đưa đến đây.”
Đồng chí Ngô muốn nói không cần nhưng nghĩ đến tính tình của Khương Thư Lan, nếu bọn họ không cần đồ ăn của Tiểu Thiết Đản vậy thì đối phương sẽ không nguyện lòng đưa đứa nhỏ đến đây.
Vì vậy mà liền đơn giản đồng ý.
Nhưng mà lúc Khương Thư Lan đi trùng hợp đụng phải sư trưởng Lôi, hai người đều nhớ đến lúc trước nói chuyện trong văn phòng.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Khương Thư Lan gật gật đầu liền ra về.
Cô vừa đi, sư trưởng Lôi thở dài: “Cũng không biết lần trước điều tra đồng chí Tiểu Khương là đúng hay sai.”
Với chuyện này đồng chí Ngô cũng trầm mặc theo, hai người cũng coi như làm cộng sự nửa đời người rồi.
Bà ấy xua xua tay: “Chuyện lãnh đạo của các ông, tôi không quản được, tôi chỉ biết là cho dù xảy ra việc này thì Tiểu Khương đối xử với Vân Bảo vẫn trước sau như một, chỉ nhìn về phía này thôi cũng đã thấy Tiểu Khương không phải là một người xấu.”
Một nữ đồng chí tốt như vậy, sao tổ chức lại nghi ngờ cô chứ?
Điều này không phải là rất kỳ quái sao?
Sư trưởng Lôi trầm mặc: “Chờ thằng nhóc Tiểu Thiết Đản đến đây thì đối xử với nó tốt một chút.” Sau đó ông ấy dừng một chút rồi lại hỏi: “Đúng rồi, trước đây không phải tôi kêu bà tìm Hạ Mỹ Cầm để nó sắp xếp cho Tiểu Khương một việc làm à? Sao lâu vậy rồi vẫn chưa trả lời.”
Đồng chí Ngô vẫn luôn gạt nhưng thấy giấu không được nữa mới nói: “Mỹ Cầm nghỉ làm rồi, nó về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh.”
“Lại phát bệnh sao?” Sư trưởng Lôi không ngoài ý muốn nhưng có chút lo lắng.
“Ừm, lần này bệnh rất nặng, vừa xảy ra chuyện thì đã được nhà họ Trần nhận về, nghe nói là công việc cũng tạm dừng.”
Sư trưởng Lôi thở dài: “Thôi, sau này đền bù cho thằng nhóc Tiểu Thiết Đản kia nhiều một chút.”
Tin tức Khương Thư Lan sắp đến sau bếp nhà ăn làm lập tức được truyền đi.
Người đầu tiên hỏi thăm chính là Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương, hai người bọn họ đều cảm thấy vui mừng thay cho Khương Thư Lan.
Đặc biệt là Vương Thủy Hương đi đến liền kéo tay Khương Thư Lan, vui mừng ra mặt: “Ai da, chị nói em Thư Lan này, sao em lại lợi hại như vậy chứ? Vừa mới đến đảo được một hai tháng đã giải quyết được chuyện việc làm..”
“Sau bếp nhà ăn đó chính là một đơn vị tốt đó, nhiều người muốn vào còn không được.”
Sau bếp nhà ăn tương đương với Cung Tiêu Xã, nơi chứa đồ ăn này đều có nước luộc, mọi người đều muốn đâm đầu vào.
Nhưng mà sau bếp của nhà ăn quân đội chưa bao giờ tuyển người ngoài vào.
Bởi vậy đột nhiên Khương Thư Lan đi làm ở chỗ đó, mọi người không bất ngờ mới là lạ đó.
Khương Thư Lan biết con người của Vương Thủy Hương, tình cảm của chị ấy đều hiện rõ ra trên mặt, thật sự là đang vui mừng thay cho cô.
Cô kéo tay Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân cùng nhau vào nhà: “Không phải là em lợi hại đâu.”
Tất cả là do Chu Trung Phong ở bên trong giật dây.
Cô và sĩ quan hậu cần còn chưa bao giờ gặp mặt.
Nhưng sau khi Miêu Hồng Vân nghe thấy thời gian làm việc, chị ấy khẽ nhíu mày: “Buổi sáng sớm quá, có hơi cực, người đàn ông của em đồng ý à?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Anh ấy không vui, nhưng mà không làm gì được vì em muốn đi.”
Nói ra lời này Miêu Hồng Vân cũng có thể hiểu được: “Nhưng mà thật ra có nhiều nhóm chị gái ở nhà lâu lắm, em đi hỏi xem có ai không muốn có việc làm chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận