Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 589:

Khương Thư Lan nhìn thoáng qua người cha không có chút quyền được nói nào, chỉ có thể tức giận đến mức nói luyên thuyên với con rể mình.
Khương Thư Lan không khỏi nở nụ cười, cha mẹ cô cả đời cứ cãi nhau vui vẻ như vậy thật tốt.
Cô giúp mẹ Khương cởi mấy bao đồ ra, chỉ có lúc cởi bao đồ mới có thể thực sự cảm nhận được hết tình yêu thương của cha mẹ nhiều đến nhường nào.
Bên trong bao đồ là hai phần gạo, có ngũ cốc, có gạo đen, cùng với gạo kê và bột gạo, hạt thông, chỉ lương thực thôi bọn họ cũng mang theo tận bốn loại rồi.
Mẹ Khương vừa lấy ra vừa nói: “Mẹ đã nói mang gạo là đủ rồi, cha con không nên mang gạo kê cùng với bột gạo, nói con mang thai, mấy loại lương thực này rất tốt, còn nói đất đen ở Đông Bắc chúng ta trồng đồ rất tốt, đối với bé cưng trong bụng con cũng rất tốt.”
Bà thấy mang gạo trắng là đủ rồi, mấy loại gạo này ở đâu mà chả có?
Muốn ăn thì sao không mua đến được?
Khương Thư Lan mím môi, trong lòng có cảm giác không nói lên lời: “Cha thực sự rất thương con.”
Ông hận không thể mang tất cả đồ đến đây mới được.
Đã nói như vậy rồi, mẹ Khương khó mà phản bác được.
Bà tiếp tục giở túi đồ ra, toàn bộ đều là đồ ăn đồ dùng, đầu tiên là ba cái bình, lần lượt là tương, dưa chuột muối, cùng với đậu đũa chua.
“Sợ con bị nghén không ăn được gì, nước tương lúc trước nhà làm mẹ đều mang đến đây hết, có thể chưa đủ độ, nhưng để tiếp một thời gian nữa là được. Dưa chuột muối là mẹ tìm từ nhà thím Hợp Hòa, rất nổi danh ở đại đội chúng ta, đậu đũa chua là chị dâu hai con qua nhà mẹ đẻ tìm về được, mang cho con một bình đến.”
Mấy thứ này đối với phụ nữ mang thai đều là cái ăn rất ngon.
Khương Thư Lan lập tức trầm mặc, mẹ Khương vẫn tiếp tục nói.
“Cũng không biết là con thích ăn gì nữa.”
Bà lại lấy ra thêm đồ từ trong túi: “Đây là đậu sừng khô cùng với hoa hòe khô, nếu như ăn không ngon thì mẹ làm bánh bao cho con ăn.”
“Gói to này là anh cả con lên núi săn mồi, có thỏ với chó hoang, thịt sau khi nấu chín rồi thì đem phơi gió cho khô, thêm ít muối vào, con có thể ăn nhiều chút, lúc đói cứ lấy mấy miếng mà gặm, sẽ hết đói nhanh lắm.”
“Bọc nhỏ này là chị dâu cả của con chuẩn bị, nhét tiền riêng của con bé vào, con bé nói con muốn gì cứ mua, đưa tiền là thiết thực nhất. Đây là do chị dâu hai của con chuẩn bị, cho con hoàng kỳ và cẩu kỷ nhặt trên núi từ năm ngoái.”
“Đây là chị dâu ba chuẩn bị cho, chị ấy chuẩn bị cho con đều là quần áo hết, cho con hai bộ quần áo, còn có hai bộ cho đứa nhỏ nữa, cũng không biết là bé trai hay bé gái nữa nên mỗi giới làm một bộ.”
Ở dưới cùng còn có hai gói to thuốc, chiếm hẳn một nửa bao.
Mẹ Khương mang mấy gói to ra mà phân loại.
“Đây còn lại đều là thảo dược, cha con có nhặt được ba cây nhân sâm mới, năm cây nhỏ, loại này con có thể ăn được, mẹ xem lúc nào thích hợp có thể nấu để bồi bổ cho con.”
Lấy từng cây nhân sâm ra một, đặt ở trên bàn.
Sau đó lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra nhìn: “Gói to này là sừng hươu, cha con đổi với bạn mình, nhà bọn họ nuôi được hươu hoang, hằng năm đều vặt sừng hươu, đây đều là sừng mới. Sừng hươu đợi con dùng xong sẽ lại dùng.”
Sau đó lại lấy ra một bình gì đó giống như mỡ heo.
“Đây là dầu ếch rừng, dầu ếch rừng hiện tại con chuẩn bị bắt đầu dùng, mỗi ngày trước tối lấy ra xoa vào bụng một lần, nhớ rõ đừng để quên, phụ nữ sinh con trên bụng rất dễ để lại vết rạn, nếu như để lại sẽ không đẹp.” Mẹ Khương thấp giọng nói.
“Đừng nghe đàn ông nói miệng bên ngoài, cái gì mà không quan tâm, đây là huân chương mà việc có con để lại, thực tế thì có người đàn ông nào mà không háo sắc chứ? Nhìn thấy mấy vết rạn đáng sợ kia, bọn họ sao có thể xuống tay được đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận