Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1353:

Dù là vóc dáng hay khuôn mặt, đã không còn giống như ngày xưa.
Nhưng nhìn Chu Trung Phong, anh trông như chỉ hai mươi mấy tuổi, dáng người thẳng tắp, đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Càng đáng chú ý hơn là khuôn mặt vẫn điển trai như ngày nào.
Lời nói của Giang Mẫn Vân làm sắc mặt Trâu Dược Hoa vô cùng khó coi, anh ta từng là chồng của Khương Thư Lan, tuyệt đối không thể chấp nhận bản thân thua kém người chồng hiện tại của cô.
Đây là lòng tự trọng của người đàn ông.
Anh ta đang muốn cứ như vậy rời đi, nào ngờ Giang Mẫn Vân đi thẳng đến chỗ Khương Thư Lan, mặt không đổi sắc: “Các người muốn đi xa đấy à?”
Như thể một người bạn cũ đến chào hỏi nhau một tiếng.
Đây là điều mà trước đây Khương Thư Lan nghĩ bản thân sẽ không bao giờ làm được.
Bởi vì cô không thể làm như chẳng có việc gì mà đi chào hỏi những người cô không thích.
Mặc dù cũng rèn luyện không ít trong công việc nhưng cô vẫn không muốn ép bản thân làm điều mình không thích.
Chu Trung Phong dường như nhận ra được điều gì đó, anh gãi đúng chỗ ngứa hỏi một câu: “Em quen à?”
Khương Thư Lan: “Không quen.”
Hai vợ chồng một hỏi một đáp, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Giang Mẫn Vân đấm vào cục bông mềm: “…”
Cô ta suýt tức đến bật cười.
Em quen à?
Không quen.
Cô ta và Chu Trung Phong đã từng là đối tượng xem mắt, còn đối với Khương Thư Lan cũng là chỗ quen biết nhiều năm.
Thế mà bọn họ lại nói là không quen?
Điều này quả thực là… Giang Mẫn Vân không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
Trâu Dược Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lạnh lùng cười, chỉ cảm thấy Giang Mẫn Vân giống như một tên hề đang nhảy nhót.
Giang Đức Bảo không vui liếc nhìn con rể Trâu Dược Hoa rồi khẽ quát Giang Mẫn Vân: “Mẫn Vân, còn không mau quay lại?”
Giang Mẫn Vân ít nhiều cũng tôn trọng cha, cô ta không cam tâm mà lui về phía sau Giang Đức Bảo.
Chỉ là ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Bởi vì mỗi lần nhìn bọn họ, cô ta càng cảm thấy bản thân giống như một trò đùa.
Một trò đùa đúng nghĩa.
Đối với ánh mắt của Giang Mẫn Vân, Khương Thư Lan vờ như không thấy, dặn dò Khương Học Dân: “Coi chừng trên đường bị chó cắn.”
Mà chó là đang nói đến ai?
Không cần nói cũng biết, Khương Học Dân đi đến thủ đô mà người nhà họ Giang cũng đi đến thủ đô.
Khương Học Dân gật đầu.
Vẻ mặt Giang Mẫn Vân vô cùng khó coi, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Đức Bảo chặn lại, ông ta thở dài: “Đồng chí Khương, cũng đâu đến mức phải nói năng như vậy.”
Khương Như Lan hơi mỉm cười: “Tôi còn chưa nói đến anh, mắc gì xen vào?”
Cô cũng chẳng hề khách sáo với Giang Đức Bảo chút nào.
Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của người làm cha.
Nói xong cũng không để ý sắc mặt của ông ta mà vỗ vai Khương Học Dân: “Được rồi, nhìn cháu lên xe cô mới yên tâm.”
Khương Học Dân kéo theo hành lý, mỗi bước đi tràn đầy sự lưu luyến.
Đi lên xe lửa đến thủ đô.
Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa ở bên cạnh đột nhiên nhận ra được cái gì: “Khương Thư Lan, Khương Học Dân đi thủ đô để làm gì?”
Bọn họ đều biết người nhà họ Khương, họ là người nhà quê chính cống.
Để một tên quê mùa như thế đến Thủ đô thì có thích hợp không?
Khương Thư Lan cảm thấy tiếng kêu vo ve của mấy con muỗi này rất khó chịu.
"Chú, chú thật phiền phức."
"Không thấy là mẹ của cháu không thèm để ý đến chú sao?"
An An đang được Khương Thư Lan ôm trong trong lòng đột nhiên nói ra một câu như vậy làm xung quanh lập tức im bặt.
Trâu Dược Hoa giật giật khoé môi.
An An giục Khương Thư Lan rời đi: "Mẹ, ông bà cố đã dạy con không được nói chuyện với những kẻ ngốc."
"Chúng ta mau đi thôi."
Khương Thư Lan không thể nhịn cười, sờ mặt An An: "Được, đi thôi."
"Ông bà cố của con thật sự nói như vậy à?"
"Dạ vâng, họ nói rằng có thể nói đạo lí với tất cả mọi người, nhưng không thể nói đạo lí với kẻ ngốc."
Nhìn thấy cả nhà bọn họ cứ như thế rời đi, còn bị một đứa trẻ đùa cợt là đồ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận