Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 574:

Về phần nhân sâm thì không cần đổi nữa, Thư Lan ở bên kia cũng có một cây nhân sâm rồi, không có cây nào tốt hơn được nữa.
Cha Khương phân phó qua một chút: “Bỏ đi, cha lại đi lên núi tìm thêm hai cây sâm mới nữa về, có thể trực tiếp đun lên làm thuốc bổ.”
Lúc này người nhà họ Khương ở bên cạnh có chút không hài lòng: “Cha, bọn con cũng muốn đi.”
Cha mẹ đi rồi, đi thăm Thư Lan rồi, bọn họ còn ở nhà làm gì nữa?
“Đi cái rắm, cha với mẹ đi rồi qua bên đó còn không có đủ phí sinh hoạt, mấy đứa đi cùng rồi ai mà nuôi nổi mấy đứa chứ? Muốn để Chu Trung Phong nuôi mấy đứa hả, nằm mơ đi, đều ở nhà kiếm tiền hết cho cha, nếu không cha với mẹ mấy đứa làm sao mà đi hải đảo được.”
Như này thực sự quá mức phũ phàng rồi.
Mọi người cực kỳ không vui, nhưng ở trong nhà họ Khương này, cha Khương cùng với mẹ Khương chính là hai người có tiếng nói nhất.
Chủ nhiệm Vu ở bên cạnh nghe xong, đành phải tặc lưỡi, coi như cũng hiểu được.
Nhà họ Khương quả thực rất yêu chiều con gái.
Ngũ cốc là thứ mà chủ nhiệm công xã như hắn ta còn chưa chắc có thể ăn được mỗi ngày, vì vốn dĩ có rất ít ngũ cốc, cung không đủ cầu.
Đây cũng phải lycó người quen ở địa phương mới có thể dùng quan hệ mà đổi được một ít.
Nhân sâm thì lại càng không cần nói, người ta dùng nhân sâm để cứu người, cha Khương lại dùng chúng để bồi bổ cho con gái.
Còn có sừng hươu cùng với ếch mật ong rừng, mấy thứ đó có thứ nào không phải đồ tốt đâu?
Thấy bọn họ đã bàn bạc xong rồi, chủ nhiệm Vu nói: “Vậy thế này đi, tôi đi làm một tờ giấy chứng minh cho mọi người, mọi người ở bên này nếu như đi hai người thì nhớ rõ nói với đội trưởng Chu trước, cậu ấy ở bên kia cũng sẽ không cần phải xin quân đội nữa.”
Mẹ Khương còn lấy ra một miếng xoài khô, đưa cho chủ nhiệm Vu: “Lãnh đạo, ông nếm thử chút đi, đây là đồ mà Thư Lan nhà chúng tôi gửi tới.”
Chủ nhiệm Vu sớm đã đi tham gia quân ngũ, cũng từng nếm qua xoài khô rồi, thoáng cái đã trải qua nhiều năm.
Lúc này đây nhìn miếng xoài khô không khỏi có chút hoài niệm, hắn ta không chút khách khí mà trực tiếp nhận lấy, cắn một miếng, vẫn là vị ngọt đó.
Chua chua ngọt ngọt, mang theo hồi ức ngày xưa.
Chủ nhiệm Vu lập tức cảm khái nói: “Chú thím, hai người cứ yên tâm đi, Thư Lan nhà hai người gả cho đội trưởng Chu là hoàn toàn đúng rồi.”
“Mọi người tính xem, lần cuối cùng Chu Trung Phong tới đây mới được bao lâu chứ? Hiện tại trực tiếp đã từ phó đoàn thăng chức lên đội trưởng rồi, dựa vào tốc độ thăng chức này của cậu ấy, Thư Lan nhà mọi người gả cho cậu ấy nếu không phải là phu nhân thì ít nhất đời này sẽ không còn phải lo cơm ăn áo mặc.”
Lời này, người làm mẹ vợ đều rất thích nghe.
Mẹ Khương vô cùng vui vẻ, vừa vui lên, đến cả tôm cũng bốc một nắm cho chủ nhiệm Vu.
Số tôm này, chủ nhiệm Vu lại không cần: “Được rồi được rồi, dù sao cũng là do đội trưởng Chu tốt, mọi người cứ giữ sự vui vẻ trong lòng là được rồi.”
“Mọi người ở bên này trả lời đội trưởng Chu sớm một chút, cậu ấy ở bên đó cũng có thể đón mọi người qua sớm hơn một xíu.”
Lúc chủ nhiệm Vu đi, còn không quên quay lại liếc mắt nhìn sân nhà họ Khương, cảm khái nói: “Số phận của con người quả thực không giống nhau chút nào.”
Nghĩ đến lúc trước, người gả cho Chu Trung Phong phải là Giang Mẫn Vân mới đúng, nhưng ai mà biết được, hiện tại Giang Mẫn Vân lại gả cho người đàn ông đã một đời vợ, trải qua những ngày tháng vô cùng hỗn loạn.
Khương Thư Lan ở bên này gả cho Chu Trung Phong, chồng cô ấy lại vô cùng thương cô ấy, mang thai một cái đã trực tiếp vượt ngàn dặm xa xôi để đón mẹ vợ đến chăm sóc vợ.
Là người con rể tìm khắp công xã cũng không thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận