Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1019:

La Ngọc Thu viết xong bệnh án, đưa cho Miêu Hồng Vân, lúc này mới nói tiếp: “Vậy làm phiền Thư Lan, cô nói với chú giúp tôi, chờ lúc nào chị gái tôi lên đảo, tôi sẽ dẫn chị ấy tới tìm chú Khương.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, đỡ Miêu Hồng Vân từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Nhìn mà La Ngọc Thu không nhịn được cười: “Hai người không cần khẩn trương như vậy, tôi nghe tim thai thấy cũng không tệ lắm, thai nhi rất ổn định. Vận động vừa phải đối với thai phụ ngược lại là có ích.”
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhìn về phía Miêu Hồng Vân.
Miêu Hồng Vân suy nghĩ một chút: “Hình như thật là như vậy. Lúc trước tôi không biết mình có thai, từng đi gánh nước, trồng trọt, làm việc không ngơi tay.”
Nếu xảy ra vấn đề thì lúc trước đã xảy ra rồi.
Chỉ là nói đến chuyện này, Miêu Hồng Vân không nhịn được hỏi: “Bác sỹ La, lúc trước tôi tưởng tôi ăn lung tung bị đau bụng, cho nên đã uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy, liệu có ảnh hưởng tới thai nhi hay không?”
La Ngọc Thu lắc đầu: “Hoắc Hương Chính Khí Thủy là chế phẩm đông y, uống như thuốc giải nhiệt làm mát cũng không sao, hơn nữa...”
Cô ấy nhìn về phía bụng của Miêu Hồng Vân: “Nếu thực sự có vấn đề, lúc đó thai nhi sẽ phản ứng ngay mà không phải lùi lại tới bây giờ.”
Cơ thể mẹ và thai nhi cũng sẽ tự động lựa chọn đối tượng yếu hơn, nếu thai nhi không khỏe thì sẽ sảy thai.
Nghe vậy, lúc này Miêu Hồng Vân mới yên tâm.
Từ trạm y tế đi ra đã là năm, sáu giờ chiều, ánh mặt trời nơi hải đảo vẫn chói chang nóng nực như cũ. Cách đó không xa, sóng biển vỗ bờ, phát ra từng đợt tiếng sóng rì rào.
Mà Miêu Hồng Vân vuốt bụng, một đường đi theo Khương Thư Lan đến bờ biển.
Do dự một lát, nhìn về phía Khương Thư Lan, Khương Thư Lan cổ vũ chị ấy: “Nếu muốn làm thì cứ làm đi.”
Miêu Hồng Vân không hề do dự, khom đôi tay ở hai bên gương mặt, hướng biển rộng hét to: “Tôi có thai rồi.”
Trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng không nói nên lời.
Liên tiếp hô ba lần, từ vui sướng đến không tự chủ mà rơi nước mắt.
Khương Thư Lan lấy khăn tay lau nước mắt cho chị ấy: “Được rồi, đừng khóc.”
“Nếu đứa bé biết, sẽ cho rằng mẹ của nó thích khóc nhè.”
Không thể như thế được.
Miêu Hồng Vân lau nước mắt: “Thư Lan, em đừng chê cười chị, chị quá kích động.”
Khương Thư Lan lắc đầu, cô có thể hiểu cho tâm trạng của Miêu Hồng Vân, rốt cuộc nhiều năm như vậy chưa mang thai, chị ấy quá áp lực, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường.
Sau khi hướng tới biển rộng kêu to, Miêu Hồng Vân mới nhớ tới, nói: “Người ta nói, ba tháng đầu không nên để người ngoài biết.”
“Chị hét to như thế này thì mọi người đều biết hết mất.”
Khương Thư Lan quan sát chung quanh, góc các cô đang đứng tương đối hẻo lánh, ngoài trừ các cô, cách đó không xa có mấy cái thuyền đánh cá cũ nát đi trên biển, nơi khác không có người nào.
“Không đâu, nơi này không có ai, chỉ có chị em mình và biển rộng, cho dù chị không nói thì em cũng biết.”
“Mà còn lại, biển rộng sẽ không nói cho người khác.”
Nghe thấy lời nói đùa này, Miêu Hồng Vân nín khóc mỉm cười.
Chờ tới sau khi về nhà, Nháo Nháo và An An có chút không nghe lời, không muốn ở trong phòng, cha Khương và mẹ Khương mỗi người ôm một đứa, đi dạo trong sân.
Nhìn thấy Khương Thư Lan trở về, tức khắc dò hỏi: “Xác nhận rồi sao?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Xác nhận rồi, là mang thai.”
Nghe thấy lời này, cha Khương và mẹ Khương đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Tuy cha Khương không nghi ngờ kiến thức y học của mình, nhưng mà có đôi khi, ông rốt cuộc không chuẩn xác bằng máy móc.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nhận lấy Nháo Nháo bướng bỉnh nhất, ba tháng tuổi rồi, đứa bé có thể đẩy, đá tay người lớn ra. Bé vừa nghe thấy giọng nói của Khương Thư Lan, tròng mắt xoay tròn khắp nơi, nhìn ngó tìm người.
Khương Thư Lan bế bé, nhìn giọt nước mắt trong suốt treo trên lông mi của bé, Nháo Nháo xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to tròn đen lay láy, cả người còn mang theo mùi sữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận