Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 671:

Chu Trung Phong trầm ngâm: “Như vậy đi, anh đi khai chứng trước, tranh thủ để cho đơn vị đối ứng với các nơi, mà chúng ta sẽ trở thành người phụ trách trung gian thôi.”
Bằng cách này, việc làm của bọn họ sẽ không trở thành đầu cơ tích trữ hay mua bán tư nhân.
Khương Thư Lan cảm thấy biện pháp này có thể làm được: “Được, anh đi chuẩn bị vấn đề thủ tục, em đi liên hệ hàng hóa.”
Chu Trung Phong có chút lo lắng nhìn bụng Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Còn ba tháng mới sinh, không có gì phải lo lắng.”
“Em đừng miễn cưỡng.” Chu Trung Phong nhẹ giọng nói.
Khi anh đi rồi, cha Khương và mẹ Khương lúc trước không dám hỏi, giờ cũng thuận tiện hỏi thăm: “Trung Phong ấy, có phải có quan hệ không tốt với cha mẹ hay không?”
Ngữ khí mang theo vài phần thăm dò.
Khương Thư Lan không nói nhiều, cô nhẹ nhàng dạ một tiếng: “Anh ấy từ nhỏ chưa từng sống cùng cha mẹ.”
Một câu nói liền tóm tắt cuộc đời 25 năm trước của Chu Trung Phong.
Lời này khiến cha Khương và mẹ Khương đều trầm mặc theo.
Mẹ Khương nhịn không được mà thở dài: “Đứa nhỏ này khi còn bé sợ là sống khổ. Không có cha mẹ ở bên cạnh, cho dù là bị khi dễ cũng không có người ra mặt.”
Về phần ăn no mặc ấm lại càng không có ai quan tâm.
Cha Khương nhìn rộng hơn một chút, ông thấp giọng nói: “Thông gia không hổ thẹn với quốc gia, nhưng lại thẹn với đứa nhỏ!”
Làm cha mẹ mà để đứa trẻ sang một bên, không quan tâm đến hơn hai mươi năm.
Bất kể lý do vĩ đại thế nào, họ đều có lỗi với đứa trẻ.
Bọn họ lo lắng cho mọi người xung quanh, lại không để ý đến gia đình nhỏ của mình.
Nhưng dù sao những điều trong quá khứ cũng đã trôi qua.
Khương Thư Lan không muốn tiếp tục đề tài này, bởi vì trong quá khứ đối với Chu Trung Phong mà nói là chuyện rất thương tâm.
Cô nói với cha Khương, mẹ Khương: “Cha mẹ, hai người ở nhà, con đi tìm Lệ Mai, hỏi về chuyện trái cây sấy khô và hàng hải sản khô. Những chuyện này tìm người dân địa phương là thuận tiện nhất.”
Các hộ gia đình địa phương đều trồng ít trái cây này nọ.
Khương Thư Lan nghĩ, có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, nếu thật sự thu không được thì lên núi hái vậy.
Mùa này, xoài, chuối, vải thiều, ổi, nhiều đến nỗi ăn không thể đếm được. Đến cuối mùa bão, tất cả quả đều rơi rụng xuống đất, thành công “bầu bạn” với bùn đất.
Không phải người ở hải đảo lãng phí, mà là thật sự ăn không hết.
Người bản địa hải đảo vốn ít, đất rộng thưa thớt, hơn nữa vì khí hậu bên này thích hợp, cây ăn quả mọc khắp nơi trong núi rừng.
Có một số cây xoài trăm năm, vào thời điểm thu hoạch, một cây lớn có thể ra hơn một ngàn cân, ngay cả những cây nhỏ cũng được vài trăm cân.
Ngay cả mang về ăn, mọi người cũng không thể ăn hết.
Nghe được lời này của Khương Thư Lan, Mẹ Khương nhìn về phía bụng Khương Thư Lan: “Con như thế này làm sao đi ra ngoài được?”
Bụng đã bảy tháng còn ra ngoài, không phải khiến người nhà lo lắng lắm sao?
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không có việc gì, đi lại nhiều một chút cũng tốt, mẹ, nếu mẹ lo lắng thì cứ theo con đi, con dẫn người đi tìm Lệ Mai bên kia xem cây chuối ra sao.”
Vừa nói ra lời này xong, ánh mắt mẹ Khương lập tức sáng lên.
Theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía cha Khương. Cha Khương cầm một quyển sách dày, xua tay: “Hai mẹ con đi đi, hai đứa nhỏ đến nhà họ Lôi chơi rồi, chắc không về ngay đâu.”
Hiện giờ Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cũng không biết là con cháu của nhà họ Khương bọn họ, hay là con cháu của nhà họ Lôi nữa.
Hôm thì ở đây, hôm thì ở đó.
Sau đó, mọi người cũng đã quen, tùy tiện cho hai đứa nhỏ này tự do lui tới.
Có lời này của cha Khương, ông ở nhà canh cửa, mẹ Khương mới có thể đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, mẹ Khương đều nhịn không được mà cảm thán: “Hải đảo này thoạt nhìn sản vật so với Đông Bắc chúng ta còn phong phú hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận