Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 66:

Người vừa mới nói chuyện chính là một nữ thanh niên trí thức họ Tiếu tới từ thành phố Thượng Hải, cô ta đang dùng ánh mắt giống như đói khát nhìn chằm chằm đài radio.
Lời này vừa dứt, đầu tiên mọi người đều hô lên một cách đầy kinh ngạc.
Sau đó không biết là ai dẫn đầu phóng ánh mắt lên nhóm người Trâu Dược Hoa.
Lúc trước, Trâu Dược Hoa đưa một đài radio hiệu Hồng Đăng tới làm lễ dạm ngõ, được Tưởng Lệ Hồng và Giang Mẫn Vân khoe khoang lên tận trời.
Lúc này, đối tượng của Khương Thư Lan nhà người ta, đưa ba vòng một vang đến mà không nói hay kể lể lời nào.
Còn có một đài radio, còn là hiệu Hồng Tinh, còn tốt hơn hiệu Hồng Đăng, còn là kiểu radio dùng bóng bán dẫn mới nhất.
Một loạt âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ này khiến sắc mặt của Trâu Dược Hoa cực kỳ khó coi, anh ta cũng không ngờ tới rằng sẽ có chuyện này xảy ra.
Đồng chí nam trước mặt này, thế nhưng thật sự chỉ trong một đêm đã gom đủ ba vòng một vang.
Đừng nói là phó xưởng trưởng một phân xưởng, cho dù là xưởng trưởng của bọn họ cũng không làm được đâu!
Trâu Dược Hoa không nói một lời, sắc mặt Giang Mẫn Vân kế bên trắng bệch.
Dù rằng cô ta không ngờ tới là trong mơ Chu Trung Phong hẳn chỉ là một tên lính nghèo, làm sao lại có năng lực lớn như vậy?
Thoáng cái đã gom đủ nhiều đồ vật như thế này ư?
Hơn nữa, còn gom đủ vào ngày qua cửa đính hôn của cô ta, đây không phải là cố ý sao?
Nói một cách thẳng thừng với mọi người ở đây, không lẽ sinh viên có trí thức tài cao như cô ta không bằng Khương Thư Lan à?
Chuyện này phải nói người khó chịu nhất chính là Tưởng Lệ Hồng.
Bởi vì lúc trước người khoác lác ghê gớm nhất chính là cô ta, lúc này cô ta nhìn nhiều đồ vật trong cốp xe, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, không thể tin nổi.
Tên lính nghèo trong miệng con gái sao còn có năng lực hơn con rể xưởng trưởng của cô ta vậy?
Tưởng Lệ Hồng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nuốt một ngụm nước miếng, giãy dụa soi mói lần cuối, lớn tiếng ồn ào: “Đây đâu phải là bốn món đồ ba vòng một vang? Đây rõ ràng chỉ có ba món đồ, còn thiếu một món, đừng có mà khoác lác nữa!”
Thiếu một món đồ, vậy không thể gọi là ba vòng một vang được.
Chu Trung Phong ở bên cạnh nhìn thoáng qua Tưởng Lệ Hồng, không nói một lời mà đến chỗ ghế lái.
Đến vị trí phía trước lấy ra một cái hộp nhỏ vuông vức màu đen.
Sau đó đưa cho Khương Thư Lan. Anh cũng chẳng nói câu nào.
Nhưng mà mọi người còn lại đều hiểu, những người ở bên cạnh thúc giục: “Thư Lan, mau, mau mở ra nhìn xem!”
Người nhà họ Khương cũng nói theo: “Thư Lan, mau để cho mọi người được mở mang tầm mắt đi nào.”
Khương Thư Lan nhận lấy chiếc hộp từ trong tay Chu Trung Phong, xoạch một tiếng mở ra.
Kết quả là liền nhìn thấy bên trong chiếc hộp màu đen đặt một chiếc đồng hồ màu trắng bạc, là kiểu của nữ, trông cực kỳ xinh xắn.
“Thương hiệu Hoa Mai!”
Bên cạnh chính là thanh niên trí thức người Thượng Hải kia, lại một lần nữa kêu lên, toàn bộ người ở hiện trường chỉ có một mình cô ta là người Thượng Hải, hiểu biết cũng nhiều.
Chỉ thấy cô ta được mọi người sùng bái, cực kỳ mê tít mắt mà nói: “Chiếc đồng hồ này có giá tầm một trăm chín mươi sáu đồng tiền……”
Khi ấy cô ta cũng muốn mua, thế nhưng điều kiện gia đình không cho phép.
Sau khi cô ta vừa thốt ra lời này, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Một trăm chín mươi sáu đồng tiền này đối với mọi người mà nói là một con số trên trời, phải biết rằng bánh màn thầu trắng tinh làm từ bột bánh mì mới có bốn xu một cái thôi.
Vậy một chiếc đồng hồ có thể mua được bao nhiêu bánh màn thầu trắng đây!
Chương 67: Chường 67
Càng đừng nói, còn cần phải có một phiếu đồng hồ, cái đó còn khó kiếm hơn tiền.
Hai thứ này mà kết hợp lại, không thể không công nhận rằng là còn khó như lên trời.
Tưởng tượng đến đây, hô hấp của mọi người đều gấp gáp thêm vài phần.
“Thư Lan, mau đeo vào tay đi, mau mang vào để mọi người xem thử nào!”
Xã viên bên cạnh nhịn không được mà thúc giục.
Anh ba nhà họ Khương cũng vui vẻ ra mặt: “Đúng đó, em gái mau mang thử đi, để cho tất cả cùng xem!”
Khương Thư Lan không nghĩ tới một chiếc đồng hồ nho nhỏ lại đắt như vậy, cô cảm thấy có chút bỏng tay, quá là quý giá rồi.
Chu Trung Phong ở bên cạnh giống như biết cô suy nghĩ cái gì, nhận lấy chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong tay cô.
Sau đó lấy chiếc đồng hồ màu trắng bạc ra, dịu dàng nói: “Em duỗi tay ra đi!”
Khương Thư Lan sửng sốt một chút, cô chưa kịp phản ứng lại thì tay cô đã bị Chu Trung Phong kéo qua.
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, anh đeo đồng hồ lên cổ tay của Khương Thư Lan, sau khi tìm được một vị trí thích hợp nhất thì cài lại.
Lúc này chiếc đồng hồ hoàn toàn lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó.
Đồng hồ màu trắng bạc đeo trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Khương Thư Lan, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, trông rất đẹp mắt.
“Thật là đẹp mắt quá đi!”
Những lời này của các xã viên, nói ra tiếng lòng của Chu Trung Phong, Chu Trung Phong không nhịn được cũng nói một câu: “Vô cùng đẹp mắt.”
Mười ngón tay cô thon dài, cổ tay trắng nõn mượt mà, giống như trời sinh rất thích hợp mang kiểu đồng hồ này.
Thậm chí trong phút chốc Chu Trung Phong có ảo tưởng, cô càng thích hợp mang vòng ngọc ngọc bích. Màu xanh của ngọc bích kết hợp với cổ tay trắng nõn của cô, chắc chắn sẽ càng đẹp mắt.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt, cô duỗi tay khoe ra một chút, xã viên bên cạnh cũng nhịn không được mà vội lôi kéo tay cô để xem.
“Không hổ là thương hiệu Hoa Mai, thật là xinh đẹp quá!”
Mọi người bỗng chốc vọt lên, lại bị mẹ Khương đẩy ra: “Đi ra đi, mọi người đừng ở đây vây quanh nữa.”
Bà vui vẻ ra mặt: “Thằng cả, thằng hai, thằng ba, các con đi mang ba vòng một vang dọn xuống đi, đặt lên chỗ giấy dầu!”
Tất cả bọn họ cứ vây quanh tay con gái của bà mà nhìn, đây là cái lý lẽ gì đây chứ?
Có phải muốn chiếm tiện nghi của con gái bà đúng không?
Bọn anh cả nhà họ Khương nhận được lệnh, lập tức hối hả chạy đến cốp xe, lúc di chuyển đồ vật, bọn họ đều dè dặn cẩn thận.
Sau khi đặt lên giấy dầu, lại bị mẹ Khương dặn dò: “Xé bao bì bên ngoài xuống hết đi, để mọi người ở đây cùng xem thử!”
Bọn anh cả nhà họ Khương, đương nhiên không có lý do gì mà không đi làm việc đó.
Chờ sau khi lớp đóng gói bên ngoài máy may, xe đạp, radio hoàn toàn bị xé mở, xếp thành một dãy ngay ngắn, lộ ra toàn bộ hình dáng.
Tất cả mọi người hít hà một hơi.
Ngay cả Tưởng Lệ Hồng nói lời chua chát trước đó cũng trừng lớn đôi mắt, đó chính là ba vòng một vang đấy, sáng lóa và mới tinh thế kia.
Mẹ Khương vòng qua đám xã viên xung quanh đang xem, cố ý đi đến trước mặt Tưởng Lệ Hồng, hỏi một câu: “Đẹp không hả?”
Tưởng Lệ Hồng gần như buột miệng thốt ra: “Đẹp lắm!”
Chờ dứt lời, lúc vừa nhấc mắt thấy người đến hỏi chuyện chính là mẹ Khương, cô ta tức khắc giận dữ, ngậm miệng lại, thay đổi ý tứ: “Đẹp gì chứ? Làm như thể là đang chuẩn bị cho người thiếu kiến thức xem vậy đó!”
Cô ta chính là người từng sinh sống ở thủ đô sinh hoạt vài thập niên, cô ta có thể chưa từng thấy qua được hay sao?
Mẹ Khương giễu cợt một tiếng, cười ra tiếng: “Cô xác định mình đã từng thấy rồi sao? Bằng không sao cô có thể nhìn đến ngây người ra như thế??”
“Cũng chẳng ra gì!”
Tưởng Lệ Hồng vịt chết còn cứng mỏ, cưỡng bách chính mình di dời ánh mắt sang nơi khác.
Lời này làm cho đám xã viên bên cạnh lắc đầu: “Lệ Hồng à, cô cần gì phải như vậy?”
Đây không phải là đang tìm mắng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận