Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1066:

Khương Thư Lan không nói hai lời liền mua năm thước: “Mẹ à, số vải này có thể may cho An An và Nháo Nháo mỗi đứa một cái yếm nhỏ này.”
Cuối cùng đợi đến khi bọn nhỏ mọc tóc dài sẽ thắt bím tóc cho chúng. Thế thì sẽ thành những cô bé xinh đẹp rồi.
Mẹ Khương nhìn màu đỏ chói mắt đó, thật sự không cảm thấy ánh mắt Khương Thư Lan không tốt, ngược lại còn cảm thấy tự hào thay con gái.
Tã lót của con nít dùng loại vải này vô cùng thích hợp rồi còn gì?
Còn có thể trừ tà nữa!
Mua quần áo xong, Khương Thư Lan lại đến quầy thực phẩm, tới không khéo vì không có sữa bột. Cuối cùng tìm sự trợ giúp của quản lý nên mới miễn cưỡng mua được hai hộp.
Tiếp đó là đồ ăn vặt.
Lần này cô có không ít tiền nên cũng tiêu xài vô cùng hào phóng.
Chỉ riêng bánh hạch đào đã mua năm túi, cộng thêm năm cân bánh trứng gà, hai cân đường trắng, nửa cân đường đỏ.
Cha Khương thường thích uống một ly rượu sau khi ăn cơm xong, nên mua thêm hai cân rượu cao lương Đông Bắc.
Chỉ là đến lượt mua đồ cho Lê Lệ Mai thì lại khiến Khương Thư Lan rơi vào thế khó. Vì cô không biết người ta thiếu gì.
Từ sau khi giải quyết hàng hoá trong nhà máy lần trước, đã một khoảng thời gian dài cô chưa nhìn thấy Lê Lệ Mai.
Cô ấy như thể biến mất tăm, điều này khiến Khương Thư LÂn tìm mãi không thấy.
Ngược lại, mẹ Khương là người từng trải, bà nhắc nhở một câu: “Thay vì tặng quà cho Lệ Mai, mẹ thấy con nên đưa tiền mặt.”
Đứa nhỏ ấy dắt cha mình vào, còn có thêm một người mẹ không rõ danh tính.
Nhưng dù người mẹ ấy không rõ danh tính thì Lê Lệ Mai vẫn phải nuôi dưỡng. Càng đừng nói nhà họ Lê không giàu có gì, cô ấy còn là trụ cột của nhà họ Lê, chỗ nào cũng cần tiền tiêu cả.
Khương Thư Lan nghe xong cảm thấy rất có lý, tuy đưa tiền hơi thô thiển nhưng vẫn rất thực dụng.
Nếu không mua đồ cho Lê Lệ Mai thì hai mẹ con Khương Thư Lan bèn “dẹp đường hồi phủ”. Trên đường đi thấy bên đường bán bánh cuốn, mùi nước chấm kia hận không thể lan toả ra xa mười dặm.
Hai người không kiềm nổi nên mua mỗi người một dĩa, bánh cuốn cuốn với trứng gà, còn có một lớp thịt nạc ở phía trên.
Khương Thư Lan cảm thấy bánh cuốn này không chỉ vào miệng là tan mà còn thoang thoảng hương thơm béo ngậy, khó trách bánh cuốn có thể trở thành loại thức ăn khiến mọi người hoan nghênh nhiều đến vậy.
Đến khi ăn uống no say xong rồi tính tiền, Khương Thư Lan và mẹ Khương mới trở lại trên thuyền. Nếu như tính toán đâu ra đấy thì các cô tốn hai tiếng đồng hồ để mua đồ.
Lại lần nữa cảm khái, không dẫn theo chồng con đúng là thuận tiện quá nhiều.
Chỉ là đến khi lên thuyền, lúc Khương Thư Lan mua đồ oai phong bao nhiêu thì lên thuyền cũng héo rũ. Dù đã đến hải đảo hơn một năm nhưng cô vẫn hoàn toàn không thích ngồi thuyền.
Ngược lại mẹ Khương còn thích nghi nhanh hơn cô, một đường sinh long đoạt hổ, chỉ mãi vướng bận Nháo Nháo và An An.
Không biết tụi nhỏ ở nhà thế nào.
Đến khi về tới nhà thì Chu Trung Phong cũng đã tan làm, anh và cha Khương tuy có hơi không am hiểu trù nghệ nhưng cũng tính không trở ngại gì.
Thậm chí so với cha Khương, kỹ năng nấu nướng của Chu Trung Phong còn tốt hơn cha Khương một bậc.
Cho nên cha Khương ngồi trong phòng ngủ trông hai đứa nhỏ, Chu Trung Phong đeo tạp dề bận việc trong nhà bếp.
Đợi đến lúc Khương Thư Lan xách theo túi lớn túi nhỏ thì nhìn thấy Chu Trung Phong giơ chiếc nồi nẻ ra, mặc tạp dề vào, khuôn mặt trắng ngần đi ra khỏi nhà bếp.
Khương Thư Lan: “…????”
Khương Thư Lan không kiềm được mà bật cười: “Anh làm sao đấy?”
Ánh mắt Chu Trung Phong có chút u ám: “Tiểu Thiết Đản nói muốn ăn bánh kếp.”
Cha Khương không biết làm nên cũng chỉ có anh vào cuộc.
Chỉ tiếc anh lại khá mới lạ với hạng mục tài nghệ này, mặt anh hơi nhăn, bánh rán chiên lên không thành miếng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận