Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 135:

Tiểu Thiết Đản thấy cô đi rồi liền lặng lẽ chạy đến trước mặt Chu Trung Phong, bàn tay nhỏ bé giật giật góc áo, nói nhỏ: “Dượng, cháu biết làm nhiều việc lắm, cháu sẽ rửa chén, còn có thể nuôi gà, bắt sâu, cháu cũng không ăn nhiều đâu, dượng yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho dượng.”
Sau đó cậu bé cũng không biết học từ ai mà giơ tay lên thề với trời: “Nếu... nếu cháu gây cho dượng thêm phiền toái, cháu sẽ tự rời đi, dượng không cần đuổi, cháu sẽ tự mình bỏ đi!”
Lời này của Tiểu Thiết Đản sao có thể là lời của một đứa nhỏ bốn tuổi nói được chứ!
Dù là đứa nhỏ mười tuổi đi nữa cũng chưa chắc nói được những lời này.
Lời này khiến khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trung Phong không khỏi ôn hoà thêm mấy phần.
Anh đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt cậu bé: “Đứa nhỏ này, ngày nào cũng làm nhiều như vậy để làm gì, cho dù cháu không làm gì hết thì dượng vẫn sẽ nuôi cháu.”
Con của chiến hữu anh đều nuôi qua hết rồi, còn không nuôi nổi cháu trai của Thư Lan được sao?
Lời này khiến Tiểu Thiết Đản thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Dượng, dượng chắc chắn sẽ không vì cháu mà chán ghét cô cháu đó chứ?”
Ai nói là trẻ con không hiểu chuyện?
Bọn chúng cái gì cũng đều có thể hiểu được hết.
Tiểu Thiết Đản vẫn biết mình là đứa nhỏ mồ côi, lại còn là đứa nhỏ mồ côi bị bệnh.
Nếu... nếu dượng vì cậu bé mà không thích cô nữa, vậy cậu bé sẽ không đi nữa, ở nhà họ Khương là tốt lắm rồi.
“Đương nhiên là không rồi.”
Chu Trung Phong thấp giọng nói, anh xem như đã nhìn ra cảm giác không an toàn của đứa nhỏ này rồi.
“Nào, chúng ta cùng ngoắc tay, ngoắc tay hứa rằng một trăm năm không được thay đổi.”
“Được ạ!”
Lúc Khương Thư Lan tới, bên trong một lớn một nhỏ đang ngoắc tay với nhau, cô cũng mềm mỏng mà nói: “Chu Trung Phong, anh đừng quan tâm thằng bé!”
Sao cô lại cảm thấy như Chu Trung Phong còn quan tâm tới đứa nhỏ hơn cả cô: “Hai người đang nói bí mật gì vậy?”
Chưa đợi Chu Trung Phong trả lời, Tiểu Thiết Đản đã xoa thắt lưng nói: “Chuyện của đàn ông, cô đừng quan tâm làm gì!”
Lại còn đàn ông!
Tiểu Thiết Đản đến lông còn chưa mọc dài.
Lời này nói ra khiến Khương Thư Lan thiết chút nữa đã đi tìm chổi lông gà mà cho cậu bé một trận.
Ngay cả những người khác nhà họ Khương cũng nhịn không được mà nở nụ cười, đến cả anh tư Khương cũng không thể không thừa nhận được.
Chỉ có những lúc ở cùng với Khương Thư Lan, Tiểu Thiết Đản mới giống như một đứa trẻ thực sự.
Anh tư Khương nhìn qua, bế Tiểu Thiết Đản lên, dặn dò cậu bé: “Ở cùng với cô con nhớ phải nghe lời, không được gây phiền toái cho cô có biết chưa?”
Tiểu Thiết Đản vâng một tiếng, cũng dặn dò lại cha: “Cha, con không có ở đây, cha đừng ngày nào cũng ngồi trên giường, để ông nội đưa cha ra ngoài trời, cũng đừng cảm thấy nước canh phiền toái, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó nhé ạ.”
Chứng kiến cảnh tượng này, những người nhà họ Khương không khỏi chua xót.
Tiểu Thiết Đản mới bốn tuổi, sớm đã trưởng thành như người lớn rồi.
Đợi sau khi Tiểu Thiết Đản với anh tư Khương tạm biệt nhau, nhà họ Khương đều đồng loạt đi tiễn hai vợ chồng Khương Thư Lan rời đi.
Lúc đi, mẹ Khương vừa khóc vừa cười, vẫy tay với bọn họ.
Khương Thư Lan có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào, cô cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Cứ vậy nắm tay Tiểu Thiết Đản, cầm theo một túi hành lý nhỏ, cùng Chu Trung Phong đón lấy ánh nắng mặt trời, không chút chùn bước mà đi về phía trước.
*
Nhà ga của phố Bình Hương là ba gian nhà ngói lớn, căn bản là vô cùng ồn ào.
Chu Trung Phong lấy ra những tấm vé đã mua trước đó để đi nộp, Khương Thư Lan nắm tay Tiểu Thiết Đản, dặn dò cậu bé không được đi linh tinh, ở tại chỗ để đợi Chu Trung Phong về.
Cũng may mà Tiểu Thiết Đản còn nhỏ, có thể bế lên được nên không cần mua phiếu.
Qua được lần kiểm tra khó khăn, Khương Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa mới bước lên xe lửa, một giây sau khi xe lửa hoàn toàn đóng lại rồi, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh như xé gió: “Khương Thư Lan, anh sẽ làm người tốt mà, em đừng đi!”
Âm thanh vừa rồi phát ra như tiếng sấm, những người trên xe lửa vừa mới ngồi vào chỗ liền ngó đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn.
Còn Khương Thư Lan thì đã quá mức quen thuộc với âm thanh này rồi, âm thanh khiến cô sợ hãi đã sắp ba năm rồi.
Sắc mặt của Khương Thư Lan nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rằng đang rất nhanh đã trở nên sợ hãi, cô gắt gao mà cắn môi.
Đây là âm thanh của Trịnh Hướng Đông.
Hắn ta, hắn ta sao lại đuổi đến đây nữa rồi?
Khuôn mặt Khương Thư Lan lập tức trở nên cứng ngắc tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Toa hành khách của xe lửa lại lớn như vậy, người dồn người y hệt như lọ cá mòi ngâm, hành động cứng người không bước nữa của cô cũng khiến những người phía sau không nhúc nhích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận