Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 182:

Sáng sớm lúc nào cũng là thời điểm hải đảo trở nên náo nhiệt nhất.
Các ngư dân để thuyền dừng ở bờ biển, kiểm tra thành quả lao động vất vả mới có được là những mẻ cá, có những con cá, con tôm đang giãy dụa ở bên trong, hàng dừa cách đó không xa đang đứng thẳng tắp thành hàng.
Đợi sau khi thuyền của Khương Thư Lan dừng lại, lập tức liền có chiến sĩ đi qua chỗ bọn họ.
Giúp ngừng lại thuyền, dùng một sợ dây thừng để buộc cố định lại.
Chỉ là, lúc đang cố định lại thuyền, nhịn không được mà liếc nhìn những người đang ở trên thuyền.
Anh ấy tò mò mà hỏi: “Sao nhìn mọi người có tinh thần quá vậy?”
Lúc trước mỗi khi có thuyền cập bến, vẻ mặt mọi người ai nấy cũng đều xanh xao, ngáp ngắn ngáp dài.
Sao hôm nay nhìn ai cũng như thể rất có tinh thần vậy?
Đây là vừa uống thuốc tăng lực sao?
Mấy thôn dân và phụ nữ trên thuyền đều nhìn qua Khương Thư Lan, có một người trong đó quen chiến sĩ kia liền đi tới vỗ vỗ vai anh.
“Tiểu Lưu à, cậu đừng thấy công việc hiện tại của mình buồn tẻ, sau này công việc kéo thuyền này của cậu sợ là sẽ bị người ta tranh giành rất gay gắt đấy!”
Tiểu Lưu liền đưa mắt lên nhìn đối phương một cái: “Đồng hương à, anh không phải đang bị bệnh đó chứ?”
Việc kéo thuyền này là một trong những việc các chiến hữu không muốn làm nhất, một là vì quá đơn giản, hai là vì không được khiêu chiến, ba là vì rất buồn tẻ.
Mỗi ngày đều chỉ có thể buôn chuyện với mấy đồng hương cho đỡ chán.
Đồng hương kia hừ một tiếng: “Nhìn cậu là biết chưa hiểu rồi! Vẫn là vợ của phó đoàn Chu của chúng ta hiểu, có phải vậy không?”
Lúc này mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan.
Vợ phó đoàn Chu rất biết nói chuyện mà!
Lời nói ra có thể khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như không cần ăn cơm luôn rồi.
Tiểu Lưu theo bản năng mà nhìn về phía Khương Thư Lan bên cạnh Chu Trung Phong, sau đó mắt cậu ấy sáng lên, hùng dũng oai vệ hiên ngang mà hô lớn một tiếng: “Chào chị dâu!”
Chị dâu cũng xinh đẹp thật đó!
Hèn gì phó đoàn Chu phải xin nghỉ phép, vậy mà có thể xin được giấy chứng nhận kết hôn. Giờ thì hay rồi, trái tim của không biết bao nữ đồng chí trên đảo giờ đã tan nát hết rồi.
Khương Thư Lan bị một tiếng chị dâu này làm cho hoảng sợ, sau đó nhịn không được mà đỏ mặt: “Xin chào!”
“Chị dâu, đưa hành lý để em cầm cho!” Tiểu Lưu sớm đã nhận lấy hành lý rồi.
Lại bị Chu Trung Phong nhìn thoáng qua: “Hành lý của chị dâu cậu để tôi cầm cho, cậu cầm hành lý của tôi là được rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Tiểu Lưu đành phải than thở một câu, phó đoàn Chu che chở vợ quá mức rồi!
Đến cả hành lý của chị dâu cũng không để cậu ấy cầm.
Chu Trung Phong giả vờ như không nghe thấy, anh nhảy xuống từ trên thuyền, đưa tay về phía Khương Thư Lan: “Xuống thôi.”
Thuyền có hơi cao một chút, nhảy xuống không dễ dàng chút nào.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, rồi đưa tay qua, mượn lực để nhảy xuống.
Vừa xuống, thứ chạm vào chân chính là bờ cát nhẵn nhụi.
Khương Thư Lan giẫm qua giẫm lại mấy cái.
Chu Trung Phong ở bên cạnh nghe được mấy tiếng nghị luận phía sau lưng lập tức ho nhẹ một tiếng, nói với Khương Thư Lan: “Nếu muốn giẫm, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
Khương Thư Lan lúc này mới chú ý đến mọi người xung quanh, đành phải thu chân về, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Chợt nghe thấy phía sau có tiếng nói: “Vợ phó đoàn Chu nói chuyện dễ nghe lắm.”
“Làn da của cô ấy rất hoàn hảo, bộ dạng cũng xinh đẹp nữa.”
“Tôi cảm thấy cô ấy giống như trẻ con vậy, chỗ chúng ta chỉ có trẻ con mới giẫm cát nghịch như vậy thôi.”
Khương Thư Lan vừa nghe thấy vậy liền đỏ mặt.
Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn qua, mấy tiếng nghị luận phía sau lập tức im lặng, mọi người cũng bắt đầu giải tán hết.
“Sao hôm nay cậu lại ở đây vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận