Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1100:

Đây là sự thật, đàn ông là lao động chính trong gia đình nên dù có bị đánh đập bọn họ cũng không dám phản kháng.
Đi báo án sẽ hủy hoại chồng và cả gia đình.
"Đúng vậy, chúng tôi không giống Nghiêm Xuân Ni, một con rắn độc thậm chí có thể giết chồng mình. Cô ấy chỉ là không nghĩ đến sĩ diện của chồng mình, không nghĩ đến sĩ diện của con mình, không nên trình báo vụ án.”
Các sĩ quan cảnh sát sau khi bắt Miêu Đại Vĩ đi, bốn đứa trẻ của gia đình nhà họ Miêu gần như sợ chết khiếp.
Lần này khi nghe người lớn đề cập đến chủ đề liên quan đến bản thân, chúng lập tức bật khóc.
“Chú công an, chú đừng bắt cha cháu đi.”
“Chúng tôi chỉ có mỗi cha thôi.”
Thấy cảnh như này, công an Liêu cũng không còn lời gì để nói.
Ông trầm mặc một lúc lâu: “Phạm tội phải trừng trị, cha mấy đứa phạm tội, chúng tôi tự nhiên sẽ bắt hắn đi.”
Nói xong liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ với ánh mắt tràn đầy chính nghĩa và phẫn nộ.
Lắc đầu.
Không phải bọn họ không muốn giúp những người này, mà là bọn họ không giúp được.
Bởi vì chính bản thân bọn họ vẫn chưa tỉnh táo, Nghiêm Xuân Ni sau khi thức tỉnh đã trở thành một loại khác trong mắt bọn họ.
Miêu Đại Vĩ đã nhanh chóng bị bắt đi.
Cha Miêu sau khi biết chuyện này, ông gần như bị dọa cho ngu ngốc, ông không quan tâm đến việc sắp xếp cho mấy đứa trẻ, ngã trái ngã phải chạy đến nhà họ Lê để tìm em gái của mình, mẹ của Lê Lệ Mai.
Nếu nói Lê Lệ Mai không can thiệp vào chuyện này, ông sẽ không bao giờ tin tưởng.
Với tính khí bị đánh mà không biết kêu của Nghiêm Xuân Mai, làm sao cô có thể đi kiện chồng mình?
Trong đó, nhất định có Lê Lệ Mai gây rối, rõ ràng là đang thu hút tin đồn.
Sau khi cha Miêu nói với mẹ Lê về việc Miêu Đại Vĩ bị bắt.
Mẹ Lê cũng bị giật mình: “Đại Vĩ!”
Cháu trai duy nhất của nhà mẹ đẻ của bà đã bị bắt.
"Còn kêu cái gì? Không mau nghĩ biện pháp để nhanh đưa Đại Vĩ ra."
Lúc này, mẹ Lê có chút không hiểu: “Cứu như thế nào?
Bà làm sao cứu được?
"Tôi biết tính tình của Xuân Ni, cô ta không thể đi kiện Đại Vĩ được, vì vậy đây chắc chắn là chủ ý của Lê Lệ Mai, em nhìn đứa con mà em sinh đi, gốc rễ duy nhất của nhà họ Miêu chúng ta đã bị bắt đi."
Nói xong lời này, mẹ của Lê đột nhiên tỉnh táo lại, tự tát vào mặt mình một cái: “Anh, em xin lỗi."
"Em sẽ đi tìm Lệ Mai ngay lập tức và yêu cầu con bé thả Đại Vĩ ra."
Nghe những lời này, Cha Miêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng mà, nghĩ đến tính tình của Lê Lệ Mai, cô ấy là người có thể tống chính cha ruột mình vào tù. Cô ấy sẽ nghe lời mẹ nói chứ?
Cha Miêu trở nên không chắc chắn.
Ở bệnh xá.
Sau khi nghe Răng Nanh báo cáo, Lê Lệ Mai đã giải quyết các vấn đề quan trọng trong gia tộc.
Sau đó hỏi: “Miêu Đại Vĩ đã bị bắt chưa?”
Việc này thực sự là Răng Nanh không biết, cậu ấy đã trực tiếp đến phòng khám tìm tộc trưởng sau khi cậu ấy sắp xếp mọi thứ xong từ sáng sớm.
Miêu Đại Vĩ và những người khác không phải người nhà họ Lê, vì vậy có một khoảng cách giữa họ.
Trong lúc không có người đi theo dõi, Răng Nanh không hề hay biết tin tức.
Răng Nanh lắc đầu.
Giây tiếp theo.
Bên ngoài, nghe thấy mẹ Lê hét lên: “Lê Lệ Mai, Lê Lệ Mai, ra đây.”
Bà cũng dò hỏi nhiều nơi mới biết con gái mình đưa Xuân Ni đi khám bác sĩ ở bệnh xá quân đội.
Nhưng mẹ Lê không biết mấy người Lê Lệ Mai đang ở phòng nào.
Chính vì vậy bà mới phải ở bên ngoài hô to gọi nhỏ.
Với tiếng hét này, toàn bộ người trong phòng bệnh đều im lặng.
Lê Lệ Mai đẩy cửa sổ ra, liếc nhìn thoáng qua mẹ Lê ở tầng dưới, thậm chí còn có tâm trạng mỉm cười: "Anh nhìn xem, người đưa tin đến rồi."
Điều này… Xuân Ni có chút lo lắng: "Lệ Mai…..”
Cô ấy biết lý do mẹ Lê đến đây, nhất định là bên kia có chuyện gì đó không ổn với Miêu Đại Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận