Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 118:

Khương Thư Lan kinh ngạc, thứ đó rất đắt.
Chu Trung Phong giải thích: “Người già lẫn trẻ nhỏ đều có thể uống để bồi bổ một chút.”
Tiền cũng đã lấy ra để thanh toán rồi, Khương Thư Lan không ngăn cản được nữa, chỉ là trong lòng thấy hơi rối bời một tí.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi đi đến bên quầy len bông.
Khương Thư Lan đột nhiên bất động, cô sờ vào chiếc khăn quàng mình đang thắt trên người, nghĩ gì đó rồi nói: “Em muốn mua ít len bông về để làm cho ba chị dâu và mẹ em mỗi người một cái khăn quàng cổ.”
Khăn quàng cổ trên người cô đều là được mấy chị dâu làm cho.
Chu Trung Phong có chút ghen tị, Khương Thư Lan còn chưa làm cho anh cái khăn quàng cổ nào, nhưng nghĩ đến không khí trên hải đảo rất nóng bức, đan khăn cũng không dùng làm gì, anh liền gật đầu.
Nhưng lúc tiêu tiền lại nhận ra, tiền mua đồ này chính là số tiền lúc trước Trâu Dược Hoa bỏ ra để trả công cho cô.
Anh lập tức nhíu mày: “Tiền đều giao cho em quản lý hết rồi, em không cần phân rõ ràng đến như vậy.”
Khương Thư Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Gia đình là gia đình, cá nhân là cá nhân.”
Cô không những muốn mua len bông, còn muốn mua cho cha một đôi dép mủ, còn muốn mua ít kem trang điểm và dầu ngao sò, đồ muốn mua thực sự rất nhiều.
Cứ dùng tiền của Chu Trung Phong thì cô thực sự sẽ thấy rất xấu hổ.
Chu Trung Phong không thay đổi được cô, ở phương diện nào đó thì Khương Thư Lan thực sự rất bướng bỉnh.
Lúc quay về đang đi được nửa đường, Chu Trung Phong đột nhiên dừng lại.
Khương Thư Lan có hơi ngạc nhiên, cô vì lạnh mà liền chà chà chân liên tục, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Dừng chân một lát, toàn chân truyền đến cơn đau ê ẩm, mùa đông của bọn họ thực sự rất lạnh.
Chu Trung Phong đang xách đồ, tạm thời đứng lại, cúi đầu nhìn cô, ngữ khí thận cận: “Em lạnh lắm đúng không?”
Khương Thư Lan khẽ gật đầu, cô bị gió lạnh thổi qua đến đau cả mặt, tay lạnh cóng đến mức có hơi không di chuyển được.
Cô không cần xách đồ này kia đã lạnh đến khó chịu rồi.
Chưa nói đến người bỏ tay ra ngoài để xách bao lớn bao nhỏ như Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong nghĩ đi nghĩ lại, dang rộng túi áo khoác mình ra về phía cô: “Cho tay vào đây đi, chỗ này ấm lắm.”
Khương Thư Lan do dự mà nhìn xung quanh, mấy xã viên đều đã ở nhà giữ ấm nên không có ai đi ra đi vào nữa.
Lúc này cô mới từ từ cho bàn tay vào trong túi áo khoác Chu Trung Phong.
Bên trong túi áo khoác thực sự rất mềm mại, tay vừa mới cho vào liền cảm thấy ấm áp, như được hơi nóng bao quanh.
Cái lạnh như băng khiến ngón tay còn không cuộn lại được cuối cùng cũng có thể từ từ chuyển động, đây chính là hơi ấm khiến người ta thoải mái trong cái rét đỉnh điểm của mùa đông.
Khương Thư Lan di chuyển ngón tay, theo bản năng chạm phải quần áo trong người Chu Trung Phong, nhớ lại: “Trước kia khi em đi theo cha khắp nơi để khám bệnh, ông ấy cũng để em cho tay vào trong túi áo mình như vậy.”
Rất ấm áp, giống như được cha bảo bọc vậy.
Chu Trung Phong nhìn cô một lát, sau đó dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh để nói: “Em tạm thời có thể coi anh là cha của em cũng được.”
Khương Thư Lan: “???”
Trong thời gian Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đùa giỡn với nhau, bọn họ cũng đã đi vào đại đội Ma Bàn rồi.
Vừa vặn đụng phải Giang Mẫn Vân chạy từ bên ngoài khóc trở về.
Vẻ tươi cười trên mặt hai người đều nhạt đi mấy phần, liếc nhìn nhau một cái, sau khi cùng nhận thức được chuyện gì rồi trực tiếp bỏ đi, coi như không nhìn thấy cô ta.
Thực sự thì Giang Mẫn Vân có chút chật vật, nước mắt ngập ngụa, khóc đến sưng phồng mắt lên hết rồi, mặt cũng sưng như cái bánh mỳ.
Bị bắt nạt sao?
Khương Thư Lan vừa đi vừa nghĩ.
Bốn mắt bất chợt chạm nhau.
Giang Mẫn Vân nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt hạnh phúc của Khương Thư Lan, cùng với Chu Trung Phong đang bên cạnh cầm túi lớn túi nhỏ cho cô, còn tay Khương Thư Lan thì trống trơn không phải cầm gì hết.
Trong lòng Giang Mẫn Vân nhất thời bất bình, chỉ cần nhìn qua cảnh này là biết Chu Trung Phong đối xử với Khương Thư Lan tốt đến mức nào.
Thời tiết lạnh như vậy, cầm đồ để bên ngoài sẽ lạnh hết tay.
Ai cũng không muốn tay phải xách túi đồ gì hết, lại càng không muốn để tay ra bên ngoài cho gió lạnh thổi vào.
Không nói đến những điều khác, chỉ nhìn qua đã thấy Chu Trung Phong vô cùng yêu mến Khương Thư Lan rồi.
Chưa nói đến việc nhiều đồ như vậy là do ai mua chứ?
Bọn họ tương lai phải đi đến hải đảo, ngồi trên xe lửa chắc chắn không tiện mang những thứ này, tám mươi chín mươi phần trăm là những thứ này được mua cho nhà mẹ đẻ Khương Thư Lan.
Nghĩ đến đây, Giang Mẫn Vân lại càng khóc lớn hơn, vốn dĩ người được Chu Trung Phong chăm sóc như vậy là cô ta mới đúng!
Khương Thư Lan thấy rất kỳ lạ, sao Giang Mẫn Vân này lại nhìn cô mà khóc như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận