Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 909:

Nhà họ Chu.
Hai đứa trẻ chưa từng rời xa ba mẹ quá lâu.
Đến gần hơn tám giờ, bất luận là dỗ dành thế nào cũng đều khóc rất dữ dội.
Đúng thật là đều khiến cho cả ông nội Chu và bà nội Chu đều đau lòng hết cả rồi.
Bên ngoài.
Khương Thư Lan quay trở về, vừa nghe thấy tiếng khóc của đám trẻ, cô liền nhanh chóng chạy vào trong.
Đợi cô quay trở về, hai đứa trẻ cứ như là ngửi được thấy mùi hơi vậy, nhất thời quay đầu qua nhìn, đã trông thấy Khương Thư Lan, hai đứa nhỏ ngây ngốc hết một chút.
Cái miệng nhỏ nhất thời móp méo, trông có vẻ như rất là ủy khuất vậy.
Trái tim của Khương Thư Lan lúc ấy nhất thời như tan chảy vậy, cô từ tay của ông nội Chu nhận lấy Nháo Nháo: “Được rồi được rồi, là mẹ không tốt, là mẹ không tốt, lần sau bất luận là mẹ đi đâu đều sẽ dẫn theo hai bảo bối đi cùng.”
Người làm mẹ không muốn bắt gặp thấy bộ dạng ủy khuất như vậy.
Nói ra thì cũng thật là thần kỳ, trước đó cả bốn người cũng không dỗ được Nháo Nháo, sau khi ở trong vòng tay của Khương Thư Lan, ngửi ngửi một cái, không ngờ lại trở nên yên tĩnh, cứ dụi vào trong lòng Thư Lan, hiển nhiên là muốn uống sữa.
Khương Thư Lan nhìn sang ông nội Chu cùng bà nội Chu, chào hỏi hai người họ xong, liền ẵm theo Nháo Nháp quay trở vào trong phòng ngủ.
An An yên tĩnh hơn rất nhiều, lúc đầu còn nghe thấy hai giọng la hét, sau khi mẹ Khương Thư Lan quay trở về thì chỉ còn nghe thấy có một giọng thôi.
Cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, bắt đầu mút ngón tay.
Chu Trung Phong bế qua từ trong vòng tay của bà nội Chu, hỏi: “Bà nội, tụi trẻ quậy phá phải không?”
Bà nội Chu lắc đầu, âm điệu hài hòa: “Dễ trông rất nhiều rồi, rất nghe lời, chỉ là đến lúc 7 giờ hơn, không đợi được các con nên có chút nhõng nhẽo.”
Chính là Nháo Nháo.
Hai người lớn tuổi có chút thấp thỏm, sợ rằng chính bản thân mình không chăm sóc tốt cho bọn trẻ khiến cho hai vợ chồng tức giận.
Chu Trung Phong thở dài một cái, nghĩ đến Nháo Nháo, anh nói với vẻ an ủi: “Tính khí Nháo Nháo chính là như vậy, từ sáng đến tối đều khóc, tập quen thì ổn rồi.”
Bà nội Chu cứ nhìn chằm chằm vào An An, bên khác thì hỏi: “Đến quán trà, sao rồi?”
Chu Trung Phong suy nghĩ một hồi, cho một đáp án đúng trọng tâm: ”Vẫn cứ y như là mười năm trước vậy, cả một đám người, không ai có thể đánh được cả.”
Với cách nhìn của anh, đám người này, mười năm trước và mười năm sau cũng không thay đổi gì cả.
Lời nói này khiến cho bà nội Chu trừng mắt mà nhìn anh: “Là con ngạo mạn đấy thôi, ngạo mạn đến sau cùng, không có một đứa bạn nào cả.”
“Con có Thư Lan thì đủ rồi.”
Bà nội Chu: “May là có Thư Lan, nếu không thì bà thấy cả đời này của con sống độc thân một mình là được rồi.”
Chu Trung Phong mấp máy môi, nghĩ ngợi một hồi: “Con còn có hai đứa con trai.”
“Không có Thư Lan, làm sao mà con có con trai.”
“Con có Thư Lan.”
Bà nội Chu tức giận: “Đi ra, đi ra, đi ra!”
Chi nhánh xưởng cán thép ở Thành phố Bình Hương.
Phòng làm việc của xưởng trưởng.
Một đám người đang ở bên trong họp.
“Lần này, xưởng cán thép chính ở thủ đô, có một cơ hội học tập, trải qua thời gian 3 tháng để quan sát, đồng chí Trâu Dược Hoa năng lực xuất chúng, làm việc cần mẫn, vậy thì để Trâu Dược Hoa thay mặt cho chi nhánh xưởng cán thép của Thành phố Bình Hương, đi tham gia hội học tập.”
Trâu Dược Hoa trong lòng thấy vui sướng tột cùng, nhưng trên khuôn mặt lại không chút biến sắc gì: “Cảm ơn sự giúp đỡ của lãnh đạo xưởng, tôi nhất định sẽ làm rạng danh mặt mũi của chi nhánh xưởng cán thép của Thành phố Bình Hương chúng ta.”
Thủ đô! Trâu Dược Hoa anh ta đã được đến Thủ đô rồi!
Sau đó xưởng trưởng vừa dứt lời, trong phòng làm việc vang lên tiếng vỗ tay.
Rất nhiều công nhân đồng chí đều không tình nguyện.
Đến xưởng cán thép chính của thủ đô để có cơ hội để học tập quá ít rồi, ba năm mới có một cơ hội như thế này, đi xong rồi quay trở về, trên cơ bản là đều có thể thăng chức cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận