Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 410:

Nhưng mà bên ngoài vẫn còn một ít người, Lý Hồng Anh đã chuẩn bị để đóng cửa tan làm.
Cô ấy nhìn những người bên ngoài còn chưa đi, không khỏi buồn bực: “Mấy người muốn chờ để mua à?”
“Chúng tôi bán hết công trái xây dựng Tổ quốc rồi, nhanh nhất cũng phải sáng hôm sau mới có lại, hôm sau mọi người lại đến nhé!”
Nghe vậy, Từ Mỹ Kiều và Tiêu Ái Kính ngượng ngùng: “Chuyện là thế này, đồng chí, chúng tôi muốn hỏi một chút, nếu chúng tôi mua nhiều công trái xây dựng Tổ quốc thì mấy người có phát cờ thưởng cho chúng tôi không?”
Tiêu Ái Kính gật đầu: “Đúng thế, tôi mua một ngàn tệ, Từ Mỹ Kiều mua một ngàn tệ, chúng tôi mua không ít hơn Khương Thư Lan.”
Không phải cũng nên phát cờ thưởng sao?
Nghe vậy, Lý Hồng Anh sáng tỏ, tay cô ấy hơi kéo cửa lại.
“Xin lỗi đồng chí, mọi người nguyện ý cống hiến cho chúng tôi, chúng tôi rất vui mừng, nhưng…”
Cô ấy tiếp tục nói: “Nhưng mà sẽ không có cờ thưởng, chúng tôi phát cờ thường cho đồng chí Khương Thư Lan, bởi vì cô ấy là người đầu tiên mua công trái xây dựng Tổ quốc ở hợp tác xã tín dụng chúng tôi. Hơn nữa cô ấy còn mua hai ngàn tệ.
Cho dù là cái trước hay cái sau, cô ấy cũng đã phá vỡ chỉ tiêu trứng ngỗng của hợp tác xã tín dụng, vì vậy chúng tôi mới đặc biệt phát cờ thưởng cho cô ấy.”
“Mọi người nói có đúng không, tuy mọi người không phải người đầu tiên mua, chúng tôi không thể nào phát cờ thưởng, nhưng tôi có thể đề xuất với lãnh đạo, để bọn họ khen ngợi mọi người.”
Những lời này làm cho Từ Mỹ Kiều và Tiêu Ái Kính có hơi thất vọng: “Vậy sao?”
Hai người cảm thấy thật thất vọng, bọn họ không ngờ rằng, mình đã xếp hàng cả một buổi trưa.
Trút hết tiền trong nhà vào đó, vậy mà chỉ nhận được lời khen ngợi.
Ngoại trừ trường hợp buổi trưa thì mấy lời khen ngợi kia đều là khen trong lặng thầm.
Có ai biết đâu chứ!
“Không có cách nào phát cờ thưởng cho chúng tôi à?”
Đồ vật mang tính thực tế như thế mới có tác dụng với người đàn ông của bọn họ.
Lý Hồng Anh lắc đầu: “Không được đâu.”
Mục đích của mấy người bọn họ khác nhau, Khương Thư Lan mua vì cô thật sự muốn mua, vốn dĩ không phải vì cờ thưởng.
Còn những người này, bởi vì nhìn thấy Khương Thư Lan mua, thấy được ngon ngọt rồi nên lúc này mới tới đây.
Ai cao ai thấp, nhìn một cái liền biết.
Chờ hai người bọn họ đi rồi, Lý Hồng Anh thở dài, sau đó đi vào.
Phó chủ tịch Tiền thấy cô ấy như vậy liền hỏi: “Bán được nhiều công trái xây dựng Tổ quốc thế kia, cô không vui vẻ à? Nói không chừng hợp tác xã tín dụng ở đây, qua lần này có thể từ trứng ngỗng trở thành hàng đầu đấy.”
Bởi vì nhóm quân tẩu kéo nhau tới đây, nên những người dân địa phương cũng kéo tới mua như tổ ong.
Lý Hồng Anh lắc đầu: “Bọn họ tới mua, nhưng đều mang mục đích cả, họ đều muốn cờ thưởng của hợp tác xã chúng ta.”
“Nếu như vì cờ thường này mà hỏng bét, chẳng phải hợp tác xã của chúng ta cũng bị rớt đài sao?”
Phó chủ tịch Tiền gật gật đầu: “Cô nói có lý.”
“Tôi sẽ tùy cơ ứng biến, đến lúc đó cứ khen miệng là được!”
*
Ba ngày sau.
Sư trưởng Lôi không nghĩ mình sẽ nhận được một cuộc điện thoại, đó là của người lãnh đạo địa phương, ông ấy vừa bắt máy liền nghe tiếng cười ha ha.
“Lão Lôi à! Chuyện hợp tác xã tín dụng bán được công trái xây dựng Tổ quốc lần này, tôi thay mặt hợp tác xã cảm ơn quân đội các ông!”
Cuộc gọi này coi như là dấu hiệu phá vỡ mối quan hệ của bọn họ.
Sư trưởng Lôi nghe vậy, ông ấy lập tức tỉnh táo, khiêm tốn nói: “Sao lại nói vậy chứ, cống hiến vì tổ chức là chuyện mỗi một người dân nên làm, quân đội chúng tôi cũng không ngoại lệ.”
“Tôi nghe cấp dưới nói, người đầu tiên mua công trái tên là Khương Thư Lan? Đồng chí Khương đúng không? Tôi không qua đó được, ông là lãnh đạo của quân đội, vậy ông thay tôi khích lệ đồng chí Khương, thay tôi cảm ơn cô ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận