Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 746:

Khương Thư Lan may mà qua ba tháng đầu thai kỳ rồi nên sẽ không cảm thấy phát ghê nữa.
Từ bãi đất trống đi vào trong phòng ngói hồng trong nhà máy là một đống chậu tráng men lớn, cùng với thùng gỗ được đặt ngay ngắn, đây chính là nơi mọi người tẩy rửa bạch tuộc.
Phía sau nhà máy còn có hai chiếc máy đang kêu lên ầm ầm, hàng loạt túi bóng nhựa cũng theo đó mà được đưa ra.
Mà hai người công nhân đang giữ máy móc cũng nhanh chóng lấy số túi đó tiến hành đóng gói bạch tuộc đã được phơi khô vào trong túi.
Lúc này mới chưa đến một tuần mà nhà xưởng hải sản đã trở thành một dây chuyền sản xuất rất đầy đủ rồi.
Không có một ai dư thừa, cũng không có ai làm chậm trễ công việc.
Có thể nhìn thấy tinh thần khí chất của những công nhân ở đây thực sự rất tốt.
Khương Thư Lan xem xong nhà xưởng ở đây, không khỏi hỏi: “Sản lượng một ngày ở đây được bao nhiêu?”
Chu Trung Phong: “Nếu là rong biển hay tảo tía thì khoảng một ngàn năm trăm cân đến khoảng hai ngàn cân, nếu là bạch tuộc, tôm, cá biển các loại, thì sẽ làm chậm hơn rất nhiều, sản lượng sẽ giảm bớt còn một nửa.”
Dù là bạch tuộc hay là ngao sò các loại, cũng không hề dễ tẩy rửa chút nào, cùng với phơi nắng, ngoài ra còn cần công nhân phải đi lật hải sản nữa.
Không thể nào không đi lật hải sản được, nếu không sẽ không phơi nắng hết được.
Khương Thư Lan sau khi biết được sản lượng ở đây, nhanh chóng tính toán một chút trong lòng, mỗi nhà xưởng có khoảng hơn mười người.
Mà sản lượng bọn họ làm ra lại vượt qua số người rất nhiều lần.
Cô không khỏi cảm thán với Chu Trung Phong: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông chứ, anh xem tốc độ gia công của mấy người phụ nữ ở kia kìa, so với đàn ông còn nhanh hơn mấy phần nữa.”
Chu Trung Phong cũng gât đầu: “Bọn họ quả thực đều rất tài giỏi.”
Ngoài thời gian ăn cơm ra, bọn họ thậm chí còn không nghỉ ngơi, dù cấp trên kêu bọn họ nghỉ ngơi đi, bọn họ cũng nguyện ý làm luôn tay, chứ không chịu dừng lại nghỉ.
Xem xong nhà xưởng hải sản, Chu Trung Phong lại dẫn cô tới nhà xưởng rau củ khô.
Còn chưa đi vào mà đã có một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Khương Thư Lan đứng ở cửa nhìn thoáng qua, ước chừng có khoảng mấy trăm phòng xưởng, với hơn mười cái bếp lò.
Cái nào cái nấy đều có củi lửa đang được thiêu đỏ rực ở bên trong.
Có công nhân đang đưa những mẻ rau tươi vào bên trong bếp lò, có công nhân đang lấy rau củ đã được sấy khô ở bên trong bếp lò ra, sau khi cho vào rổ mang ra ngoài rồi thì liền dùng túi ni lông để đóng gói.
Như vậy là đã thành sản phẩm có thể tiêu thụ được rồi.
Nhưng cô phát hiện mỗi gói rau củ chỉ to bằng ba phần bốn mỗi gói hải sản, mỗi túi chỉ to bằng bàn tay, thậm chí còn lớn hơn bàn tay một chút.
Chu Trung Phong dường như đã nhìn ra được sự nghi hoặc của cô: “Đây là vì để mang theo bên mình cho tiện.”
Số rau củ khô này đưa đến Tây Bắc là một phần, phần lớn vẫn là cung cấp cho quân đội bọn họ dùng.
Chuẩn bị cho mỗi chiến sĩ ở ngoài huấn luyện hoặc chiến đấu trên chiến trường mang theo bên người.
Chung quy là vô cùng thuận tiện.
Khương Thư Lan hiểu được liền nói: “Cũng linh hoạt thật.”
Rất nhiều người ở trong căn tin nhận ra được cô, thậm chí Tiểu Lưu ở trong căn tin sau khi nhìn thấy Khương Thư Lan, đầu đầy mổ hôi vẫn chạy đến chào hỏi: “Sư phó Tiểu Khương.”
Cho dù là cô đã rời khỏi căn tin rồi, nhưng sự tôn kính của anh ấy đối với Khương Thư Lan đã nhấm vào máu rồi.
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên: “Tiểu Lưu, sao cậu lại ở đây?”
Anh ấy không còn làm ở trong phòng bếp của căn tin nữa sao?
Tiểu Lưu lau mồ hôi: “Tôi thấy có hứng thú với rau củ khô hơn, nên liền nói với sĩ quan hậu cần, muốn tranh thủ thời gian chưa bận rộn đến bên nhà xưởng học chút việc.”
Không thể không nói, người như Tiểu Lưu, dù là lúc nào cũng không thể đào thải được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận