Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 597:

Hai bọn họ vừa rồi chỉ chủ quan mà nghĩ, hai đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, sợ là sẽ không dễ nuôi chút nào, không ngờ tới lúc này bọn họ lại lập tức thay đổi suy nghĩ như vậy.
Hành động thành thạo kia, nhìn qua là biết hiển nhiên không phải là lần đầu chiếu cố Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nhận lấy, vừa nhận được một nửa, phát hiện con cua không thấy đâu nữa, bị Chu Trung Phong tịch thu rồi.
Cô không khỏi nhỏ giọng nói: “Đây là tâm ý của hai đứa nhỏ, không thể lãng phí được.”
Chu Trung Phong gắp con cua ra, nói với hai đứa nhỏ: “Em gái không ăn cua được, cua lạnh lắm, em gái sẽ đau đó.”
Lúc này thì hay rồi, Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo lập tức lắc lắc cái đầu như cái trống lắc: “Cô à, đây còn gọi gì là tâm ý nữa, tâm ý của cháu bị cô tùy tiện phá hỏng như vậy được sao?”
Lời này khiến cho mấy người lớn phải dở khóc dở cười.
Khương Thư Lan cắn miếng trứng tôm rồi trừng mắt liếc Chu Trung Phong một cái.
Cô thèm cua đã lâu rồi.
Mẹ Khương ở bên cạnh khuyên nhủ: “Trung Phong cũng là muốn tốt cho con thôi, đừng nóng giận, nào, không phải muốn ăn bánh bắp ngô sao? Nếm thử chút đi.”
Bà gắp một cái bánh bắp ngô qua cho cô, uốn cùng với dưa chuột muối chua, hương vị của bánh bắp ngô ngọt ngào ngon miệng, dưa chuột muối cực kỳ giòn, ăn với cháo trắng được nấu từ gạo Đông Bắc.
Khương Thư Lan ăn vào mấy miếng, liền cảm thấy bản thân hạnh phúc như vừa lên trời vậy.
Thực sự ăn quá ngon rồi.
Toàn bộ đều là tay nghề nấu ăn của mẹ mình.
Rõ ràng mới chỉ có mấy tháng, nhưng cô có cảm giác như bản thân chưa được thử qua món mẹ nấu mấy chục năm rồi vậy.
Cô thỏa mãn đến híp cả mắt, không khỏi nói: “Mẹ, đồ mẹ nấu ăn ngon lắm.”
Cảm giác chán ăn lúc trước bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Từ sau khi được chuẩn đoán có thai rồi, Khương Thư Lan hoàn toàn không thể nào ăn cơm ngon miệng được, bữa ăn này, cô được ăn đến vô cùng sung sướng.
Mà trên bàn, Chu Trung Phong vẫn đang uống rượu với cha Khương, Mao Thai dù là rượu ngon nhưng nồng độ cồn vẫn rất cao, Chu Trung Phong không giỏi uống rượu, uống một chút đã đỏ hết mặt lên, lúc nhìn thấy cha Khương không có chút gì gọi là say rượu.
Chu Trung Phong cười khổ một tiếng mà nói: “Cha, con kính cha một cốc nữa rồi thôi, buổi chiều con còn đi tới quân đội, sợ là không thể uống nhiều được.”
Nhưng lại cảm thấy cha mẹ vợ không dễ gì đến được đây.
Cha Khương xua tay, uống một ngụm rượu nữa, lại gắp một miếng cà hầm lên ăn, vô cùng thỏa mãn: “Sự nghiệp của con vẫn quan trọng hơn, không uống nữa thì không uống nữa.”
Cha vợ con rể hành xử với nhau vô cùng khéo léo.
Bữa ăn này, mọi người ăn cực kỳ vui sướng thỏa mãn.
Đợi sau khi kết thúc bữa ăn rồi, Khương Thư Lan đưa mắt nhìn Chu Trung Phong một cái, anh lập tức đứng lên thu dọn bát đĩa.
Nhưng lập tức bị mẹ Khương ngăn lại: “Làm vậy là sao chứ? Trung Phong con đi làm việc đi, để mẹ dọn dẹp cho.”
Vừa rồi con gái đã để con rể phải vào bếp nấu cơm rồi, mẹ Khương đã thấp thỏm lo lắng, sợ con rể sẽ không vừa ý.
Dù sao quân tử luôn lánh xa bếp núc, Chu Trung Phong vừa được thăng chức, vị trí của anh không hề thấp chút nào.
Vừa rồi chỉ nấu cơm thôi mẹ Khương cũng đã lo lắng, mãi mới kết thúc được việc nấu nướng, bây giờ con gái lại bắt con rể đi rửa bát tiếp.
Mẹ Khương sao có thể không luống cuống được chứ?
Bà chỉ sợ Thư Lan sẽ đánh mất người con rể tốt như vậy mất.
Khương Thư Lan lại nói: “Mẹ, bát đũa trong nhà vẫn luôn do Chu Trung Phong rửa mà, không có vấn đề gì đâu. Con dẫn cha mẹ sang nhà bên cạnh, đồ ăn còn lưu lại một ít, còn có đặc sản mà cha mẹ mang từ quê tới nữa, cũng mang một ít qua, thuận tiện qua đó làm quen với người ta luôn.”
Còn có việc quan trọng nữa chính là để cho cha cô đi xem tình hình của Miêu Hồng Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận