Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 718:

Nhất là khi thấy đối phương lần này đi nhầm đường như vậy, bọn họ sao có thể đứng im nhìn được chứ.
Tiêu Ái Kính buông tay của Từ Mĩ Kiều ra: “Việc đã đến nước này rồi, không liên quan gì đến hai người hết.”
Ban đầu chị ta cũng rất hận Từ Mĩ Kiều, hận Đinh Ngọc Phương vì đã hối lộ chị ta.
Nhưng mà càng về sau, nghe được những lời kia của Tống Vệ Quốc, chị ta mới dần hiểu được.
Hóa ra chuyện ra nông nỗi như bây giờ còn là do rất nhiều chuyện trước kia chồng chéo lại cùng một chỗ nữa.
Hôm nay là một cây hành, ngày mai là một gói đào giòn, ngày kia sẽ là một ít đồ chơi cho mấy đứa nhỏ.
Thời gian càng dài, đồ vật sẽ càng nhiều.
Lòng người sẽ càng tham lam hơn.
Thực sự phải trách Từ Mĩ Kiều cùng với Đinh Ngọc Phương sao?
Chưa chắc đã là như vậy!
Đây cũng là nhờ Tiêu Ái Kính suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra được đạo lý này, tới bước này rồi thì không thể trách được ai hết.
Chỉ có thể trách chính bản thân chị ta đã không giữ vững được chính mình.
Bụng dạ đã có suy nghĩ như vậy thì làm gì cũng không thể cứu vãn được nữa.
Lão Tiêu thay đổi rồi.
Đây là cảm nhận trực quan nhất của Từ Mĩ Kiều với Đinh Ngọc Phương, hai người đều không khỏi im lặng.
Mãi sau khi Tống Vệ Quốc đuổi theo phía sau.
Từ Mĩ Kiều há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiêu Ái Kính cắt ngang: “Lão Tống, đến đây, đi thôi.”
Sáu từ, đơn giản nhưng vô cùng lạnh lùng.
Tâm tình của Tống Vệ Quốc vô cùng phức tạp, hắn ta ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Từ Mĩ Kiều với Đinh Ngọc Phượng, hắn ta thực sự không có thiện cảm gì với hai người này hết.
Thực sự là không có thiện cảm.
Hắn ta chỉ nhìn thoáng qua bọn họ rồi nói: “Tôi với lão Tiêu sau khi ly hôn, đội trưởng Triệu cùng với.....”
Hắn ta nhìn thoáng qua Đinh Ngọc Phượng: “Vị kia nhà cô cũng sẽ được tổ chức mời đến nói chuyện.”
Chuyện này ban đầu chỉ liên quan đến mấy người bọn họ.
Cuối cùng lại làm liên lụy đến cả chồng mình.
Người nhà đi hối lộ, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng không thể nào dung túng mà bỏ qua được.
Sau khi Tống Vệ Quốc thốt ra lời này, sắc mặt của Từ Mĩ Kiều với Đinh Ngọc Phượng lập tức thay đổi.
“Chính ủy Tống....”
Sau đó, Tống Vệ Quốc không thèm nhìn bọn họ nữa mà trực tiếp dẫn Tiêu Ái Kính rời khỏi đó rồi đi tới văn phòng của sư trưởng Lôi.
Vợ chồng bọn họ đều đi tới văn phòng của mình, sư trưởng Lôi cũng đoán thầm được kết quả ở trong lòng rồi, ông ấy lấy hai tờ đơn ở trong ngăn kéo ra: “Lựa chọn xong hết rồi sao?”
Tống Vệ Quốc gật đầu: “Đúng vậy.”
Sư trưởng Lôi lắc đầu: “Tôi không hỏi cậu, tôi hỏi đồng chí Tiêu, cô có biết hai tờ đơn này không?”
Tiêu Ái Kính thoáng ngạc nhiên, cô ta thực sự không biết.
Chị ta theo bản năng mà nhìn về phía Tống Vệ Quốc, Tống Vệ Quốc cũng gật đầu với chị ta.
Ánh mắt Tiêu Ái Kính dừng ở trên hai tờ giấy mỏng kia, giọng nói ngập ngừng: “Đơn xin ly hôn cùng với đơn xin xuất ngũ sao?”
Cho dù tới tình trạng này rồi, chị ta cũng phải thừa nhận.
Người đàn ông Tống Vệ Quốc này vô cùng bất khuất, không hề lưu lại chút tình nghĩa nào.
Sư trưởng Lôi gật đầu.
“Chính ủy Tống nói với tôi rằng sẽ để cho cô lựa chọn.”
“Vậy đồng chí Tiêu, lựa chọn của cô là gì?”
Kỳ thật sư trưởng Lôi cũng có chút tức giận, Tống Vệ Quốc là nhân tài hiếm có của đất nước, hơn nữa hắn ta còn rất trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, là một người vô cùng chính trực đứng đắn.
Chuyện sự nghiệp của hắn ta, sau này được đề bạt lên hai ba cấp nữa cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng hiện tại tất cả coi như xong rồi.
Dù là ly hôn hay là xin xuất ngũ thì đối với Tống Vệ Quốc mà nói đều là những điểm yếu chí mạng.
Nhưng việc đây không phải là sai lầm của hắn ta, lại càng không phải do tư tưởng của hắn ta có vấn đề mới là điều khiến người ta tiếc nuối nhất.
Tống Vệ Quốc về nhân cách thì không có vấn đề gì hết, thậm chí còn có thể nói là rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận