Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 275:

Đây cũng coi như cái cớ cô ta tiện mồm kiếm được.
Chỉ là Giang Mẫn Vân không chắc có thể lừa được Trịnh Hướng Đông hay không.
Ánh mắt Trịnh Hướng Đông nhíu lại, âm u mà nhìn chằm chằm cô ta ba giây, chưa nói là tin cũng chưa nói là không tin.
Sau một hồi lâu hắn mới dời đề tài: “Tôi tới để hỏi cô địa chỉ của Chu Trung Phong.”
“Đừng nói rằng cô không biết, chính tôi đã giới thiệu để cô đi xem mắt với Chu Trung Phong, cô có thể không biết được sao?”
“Chuyện này cùng với chuyện vì sao lúc trước Khương Thư Lan lại gả cho Chu Trung Phong, cô chọn một trong hai cái mà nói.”
Giang Mẫn Vân không khỏi trầm mặc, cả hai vấn đề này cô ta đều không muốn nói.
Trịnh Hướng Đông cũng không vội mà đợi cô ta đưa ra câu trả lời.
Trong lúc chờ đợi liền lên cơn nghiện thuốc lá, theo bản năng sờ vào túi áo, kết quả sau khi sờ không thấy đâu mới nhớ ra mình đã cho hết thuốc lá cho Cao Thủy Sinh.
Bên trong túi áo vốn phải có thuốc lá thì lúc này toàn là cỏ tranh.
Sờ vào trong túi khiến cho cỏ tranh lòi ra rơi hết xuống đất.
Lúc Giang Mẫn Vân nhìn đống cỏ tranh này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao anh lại có đống cỏ tranh này?”
Trong trí nhớ của cô ta, Cao Thủy Sinh dù là lúc đang theo đuổi cô ta hay là sau khi kết hôn, cỏ tranh vẫn luôn là thứ anh ấy thích nhất, cũng là thứ đồ ngọt duy nhất mà anh ấy có thể có được.
Đây dường như chỉ là thứ thuận theo trí nhớ của Giang Mẫn Vân.
Thấy phản ứng kỳ quái của Giang Mẫn Vân, Trịnh Hướng Đông như hiểu ra được gì đó!
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng cọng cỏ tranh lên, thuận mồm nói ra một cái tên: “Cao Thủy Sinh?”
Mắt thường cũng có thể nhận rõ được tốc độ co rút đồng tử lúc này của Giang Mẫn Vân: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”
Dường như cô ta cứ vậy phủ nhận theo phản xạ.
Trịnh Hướng Đông nghiền ngẫm mà cười cười: “Cao Thủy Sinh nói với tôi là anh ấy có thích một cô gái, hỏi tôi sao có thể vẫn tiếp tục theo đuổi Khương Thư Lan dù cho cô ấy đã kết hôn rồi, tôi nói với anh ta là chỉ cần không biết xấu hổ là được rồi. Nhưng điều kỳ quái nhất là Cao Thủy Sinh vẫn luôn giấu diếm cô gái mà anh ta thích, hiện tại xem ra tôi biết cô gái đó là ai rồi.”
Hắn vẫn chưa nhắc đến tên Giang Mẫn Vân, nhưng lời này đối với Giang Mẫn Vân mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, mãi một hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Giang Mẫn Vân dùng sức mà nhéo góc áo, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo lại: “Anh muốn địa chỉ của Chu Trung Phong đúng không?”
“Tôi đồng ý với anh, tôi sẽ đích thân đi lấy địa chỉ của Chu Trung Phong, nhưng mà....”
Lời còn lại, cả hai bên đều là những người thông minh.
Cả hai bên đều có thể hiểu được.
Trịnh Hướng Đông biết rõ Giang Mẫn Vân cũng muốn trao đổi điều kiện với hắn.
Hắn không trả lời là đồng ý, cũng không nói là không đồng ý.
Chỉ rút ra một cây cỏ tranh trước mặt Giang Mẫn Vân, đặt vào miệng nhẹ mút lấy: “Cũng ngọt thật!”
“Tôi đồng ý với cô.”
“Nhưng thanh niên tri thức Giang à, tôi dùng góc độ của đàn ông để nhìn thì thấy Cao Thủy Sinh mới là người đáng để phó thác cuộc sống cho.”
Trịnh Hướng Đông từ trước đến giờ chưa từng là người có lòng thương hại cho kẻ khác, nhưng hắn nhìn thấy được sự đáng thương của bản thân trong Cao Thủy Sinh.
Căn bản đều là những kẻ đáng thương như nhau.
Chỉ là hắn còn có thể đường hoàng nói ra rằng mình thích ai, còn Cao Thủy Sinh vẫn đáng thương hơn, ngay cả một câu cũng không dám nói ra, chỉ có thể cất giấu sâu vào trong lòng.
Giang Mẫn Vân nghe như vậy thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thanh âm sắc bén nói: “Anh thì biết cái gì? Anh ta nghèo trắng tay như vậy, cả nhà cũng như thế, tôi gả cho anh ta sao? Gả về rồi cạp đất mà ăn sao?”
Giống hệt như đời trước vậy, mọi người đều nói cô ta gả cho Cao Thủy Sinh là đúng.
Nhưng mà sự thật thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận