Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 356:

Giọng điệu anh nhàn nhạt: “Công việc không có phân đắt rẻ sang hèn, chỉ cần đồng chí Thư Lan nhà chúng tôi nguyện ý là được.”
Anh nhìn dáng vẻ cô múc cơm còn rất vui vẻ.
Điều này chứng minh rằng công việc này cô làm rất thư thái.
Lời này khiến cho Tống Vệ Quốc và đoàn trưởng Triệu quay mặt nhìn nhau.
Suy nghĩ của phó đoàn Chu thật thoáng!
Chờ buổi tối lúc Khương Thư Lan tan làm, vì không có buổi sáng sốt ruột bận rộn kia mà cô cảm thấy trên người mình cũng không có đau nhức như hôm qua, tâm tình cũng tốt lên theo.
Vì trên đường có hoa dại nên cô cũng hái một bó về định bỏ vào trong chai trang trí trên mặt bàn.
Lúc cô trở về thì Chu Trung Phong đã ở trong sân giặt quần áo phơi nắng.
Khương Thư Lan chạy tới, nói với anh: “Chu Trung Phong, buổi sáng ngày mai anh không cần gọi em, sĩ quan hậu cần của chúng ta đã điều ban cho em, sau này em đến lúc 6 giờ rưỡi là được.”
Trong giọng nói không giấu được sự sung sướng.
Tay phơi quần áo của Chu Trung Phong khựng lại một chút, sau đó tươi cười với cô, giọng điệu ôn hòa: “Chúc mừng em.”
Khương Thư Lan nhịn không được mà mặt mày hớn hở, cô thấy cực kỳ sung sướng: “Em không dám nghĩ là sĩ quan hậu cần lại tốt như vậv, em đến muộn tận hai tiếng, anh ta cũng không có mắng em, ngược lại còn bảo em đi trễ một chút cũng được.”
“Về sau buổi sáng anh không cần gọi em nữa.”
Miễn cho đừng vì gọi cô dậy mà liên lụy đối phương cũng phải dậy sớm theo.
Thấy cô vui vẻ, sắc mặt Chu Trung Phong cũng dịu đi vài phần, xoay người nghiêng đầu lẳng lặng mà nhìn cô cười: “Không cần dậy sớm liền vui vẻ đến mức như vậy sao?”
Khương Thư Lan nhịn không được mà gật đầu, giọng nói hào hứng: “Anh không phải không biết việc một khi em đã ngủ là khó mà rời được giường, dậy sớm buổi sáng thật sự là mệt muốn chết.”
Cô cảm thấy sáu giờ đã là cực hạn, ba rưỡi sáng đi làm, thật là lấy của cô nửa cái mạng.
Nếu không phải vì để giữ được công việc này thì cô sẽ chẳng dậy sớm.
Chu Trung Phong lẳng lặng mà nhìn cô một lát, thấp giọng nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Đó chính là đáng giá.
“Cái gì?” Anh nói quá nhỏ, Khương Thư Lan không nghe rõ, cô trực tiếp nhìn vào mặt anh hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt Chu Trung Phong lóe lên, anh hỏi: “Em ăn cơm tối chưa?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Em còn chưa ăn nữa, Tiểu Lưu có đưa cho em hai cái bánh bao thịt.”
Cô liền lấy từ phía sau ra, bánh được dùng giấy dầu gói lại: “Đây, chỗ này có hai cái bánh bao thịt, buổi tối chúng ta nấu thêm canh là được.”
Rốt cuộc cô không cần dựa vào Chu Trung Phong nuôi dưỡng, cũng không ngồi một chỗ miệng ăn núi lở. Cảm giác chính mình làm việc lấy tiền lương cũng không tệ lắm.
Chu Trung Phong đưa mắt nhìn chăm chú vào hai cái bánh bao kia một lát, ánh mắt tối sầm lại: “Tai sao không ăn luôn ở nhà ăn cho nóng?”
Thức ăn tại nhà ăn cho nhân viên vẫn luôn không tồi.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Nhà chúng ta còn chưa từng làm bánh bao nhân thịt, cùng nhau ăn thử nhé.”
Rõ ràng chỉ là câu nói bình thường, chui vào trong tai Chu Trung Phong lại cực kỳ dễ nghe: “Ừ, anh còn muốn thêm một đĩa rau trộn dưa chuột.”
Khương Thư Lan làm rau trộn dưa chuột ăn ngon cực kỳ, chua chua giòn giòn, trong mùa hè nóng bức ăn vào cực kỳ ngon miệng.
Tâm tình Khương Thư Lan đang rất tốt, cô liền nhanh chóng đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Nhìn quần áo phơi nắng bên ngoài sân viện, cô tươi cười: “Cho phép anh gọi thêm một món đồ ăn, coi như là khen thưởng cho việc giặt quần áo.”
Quần áo trong nhà đã tích trữ hai ngày, cô còn chưa kịp giặt, thật không thể ngờ được, Chu Trung Phong lại đem toàn bộ quần áo đi giặt sạch.
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ: “Chỉ cần một món này là được rồi.”
Làm sao mà chỉ cần một món thôi, chẳng qua là đang đau lòng cho Khương Thư Lan làm việc cả ngày, rau trộn dưa chuột là đơn giản nhất, cũng không cần đốt lò, trực tiếp trộn với giấm là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận