Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 723:

Chu Trung Phong: "Được rồi, thai phụ không nên kích động nhạy cảm như vậy, nếu không bé cưng sẽ cảm nhận được đó."
Lời vừa thốt ra, bé cưng trong bụng Khương Thư Lan đột nhiên đạp một cái, khiến Khương Thư Lan a lên một tiếng.
Chu Trung Phong nhìn qua, lập tức đưa tay sờ lên phần bụng mà đứa nhỏ vừa đạp: "Mua bình sữa cùng với sữa bột về cho bé cưng rồi đây."
"Vậy nên đừng quấy nhiễu mẹ nữa nhé, có được không?"
Thanh âm từ đầu đến cuối đều vô cùng ấm áp.
Không biết bé cưng trong bụng Khương Thư Lan nghe có hiểu được hay không, mà đột nhiên trở nên an tĩnh không quẫy đạp gì nữa.
Khương Thư Lan cũng cảm thấy rất ngạc nhiên: "Nghe lời anh thật đó."
Bình thường những lúc hai đứa nhỏ đạp vào bụng mình, cô còn tưởng hai đứa nhỏ đang đánh nhau.
Đứa này một cái đứa kia một cái khiến bụng Khương Thư Lan không ngừng phập phồng.
Chu Trung Phong cười cười, đứng dậy nói: "Anh là cha của bọn chúng mà."
Sau đó lại lấy quà của cha mẹ Khương ra: "Cha mẹ, thời gian này vất vả cho cha mẹ phải chăm nom Thư Lan rồi."
Thời gian anh không có ở nhà, mọi việc đều phải dựa vào hai người già này hết.
Lúc này không có ai ngờ được rằng, một người con rể như Chu Trung Phong, quay về mang quà cho vợ con thì không nói, vậy mà cũng mang cả quà cho cả cha mẹ chồng nữa.
Điều này không khỏi khiến cha Khương mẹ Khương phải kinh ngạc!
"Hai đứa sắp có con rồi, cần dùng rất nhiều tiền cho nhiều việc, lúc nào không nên tiêu tiền thì đừng nên tiêu."
Đến cuối cùng vẫn là những lời nói yêu thương.
Chu Trung Phong nhìn Khương Thư Lan một cái: "Đây vẫn là tiền nên tiêu mà, Thư Lan để con mua mà có phải không?"
Có Thư Lan nào kêu anh mua đâu chứ!
Khương Thư Lan ngớ ra một hồi thì lập tức phản ứng lại: "Đúng đúng đúng."
Kiểu trao đổi ánh mắt kia của hai vợ chồng trẻ bọn họ, người làm cha mẹ sao mà không nhận ra được chứ.
Tuy rằng ngoài miệng thì oán trách là tiêu tiền linh tinh, nhưng trong lòng vẫn thấy rất vui.
Đứa con rể này còn cẩn thận hơn cả con trai ruột nữa.
Đợi thu dọn xong một lượt rồi, Chu Trung Phong mới đến văn phòng để báo cáo về tình hình của chuyến đi lần này.
Khương Thư Lan kéo tay anh, dặn dò: "Anh đi tìm chính uỷ Tống đi."
Chu Trong Phong gật đầu: "Được rồi, em ở nhà nhé."
Vốn dĩ anh đã có ý định đi tìm chính uỷ Tống rồi.
Chỉ là anh không muốn làm Thư Lan lo lắng.
Đợi sau khi rời khỏi nhà, ý cười trên khuôn mặt Chu Trung Phong lập tức nhạt đi vài phần, đầu tiên là tìm đến văn phòng của sư trưởng Lôi, nói qua về tình hình ở Dương thành.
Máy móc lần này họ sẽ nhập sáu cái.
Nếu như sau này dùng tốt, sản lượng chất lượng cũng tốt thì sẽ đặt thêm đơn hàng.
Sư trưởng Lôi gật đầu, sau khi nghe anh báo cáo xong, liền thấp giọng nói: "Chuyện tuyển nhân công cho nhà máy tạm thời cứ dừng lại đã, cháu cứ tạm thời nhận lấy việc từ tay Tống Vệ Quốc đi, để cậu ấy được nghỉ ngơi vài ngày."
Không phải là do Tống Vệ Quốc không làm được việc này, mà là do hai ngày nay hắn ta thực sự rất kiệt quệ rồi, ly hôn rồi cộng thêm chuyện con cái nữa, thực sự khiến hắn ta kiệt sức rồi.
Vẫn là nên nghỉ ngơi một thời gian rồi quay lại làm việc sau.
Chu Trung Phong hơi ngạc nhiên: "Chú cùng với chính uỷ Tống đã nói chuyện rồi sao?"
Sư trưởng Lôi gật đầu: "Vẫn chưa, chú tưởng tầm sáng mai cháu mới quay lại, có ai ngờ cháu lại về sớm nửa ngày như vậy đâu."
Anh vẫn chưa quay lại thì sư trưởng Lôi không tiện để nói chuyện với chính uỷ Tống chút nào.
Chu Trung Phòng nhíu mày: "Chuyện này vẫn cần phải nói trước với chính uỷ Tống đã, hơn nữa hiện tại giao lại việc của anh ấy cho cháu có vẻ không được tốt lắm."
"Cháu không kiến nghị chú làm như vậy, để chính uỷ Tống nghỉ ngơi vài ngày, sẽ càng tạo thêm đả kích cho anh ấy thôi."
Để cho chính uỷ Tống ngưng làm việc mấy ngày, đây không phải là tạo đả kích thì là gì?
Dù biết là sư trưởng Lôi làm vậy cũng là xuất phát từ lòng tốt muốn để hắn ta nghỉ ngơi vài ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận