Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 274:

Lời này khiến trong lòng Trâu Dược Hoa trầm xuống, anh ta không nói cho đối phương biết là mình đã lén đi buộc ga rô rồi.
Đời trước anh ta có ba đứa con, ai nấy cũng tài giỏi, như vậy cũng quá đủ rồi.
Anh ta cũng không muốn có quá nhiều con, nhiều con như vậy đến cuối cùng cũng chỉ vì muốn tranh đoạt tài sản trong nhà mà tan đàn xẻ nghé.
Trâu Dược Hoa hàm hồ nói: “Đợi thêm vài năm nữa, đợi khi bọn nhỏ chấp nhận em đi.”
Giang Mẫn Vân thất vọng: “Vậy anh có thể điều em từ phân xưởng tới làm ở văn phòng được không?”
Cô ta chịu đủ vất vả ở công xưởng rồi.
“Mẫn Vân, chuyện này cũng phải từ từ, em có biết hiện tại đang là thời kỳ tuyển dụng, anh có thể nhét em vào công xưởng cũng đã bị rất nhiều người chú ý rồi. Nếu anh còn nhét em vào văn phòng nữa, sợ là sẽ càng khiến người ta chú ý hơn thôi, vị trí anh đang ngồi còn chưa giữ chắc được nói gì đến những thứ khác.”
“Chỉ là, em là sinh viên, em ngồi vào văn phòng như vậy cũng đúng thôi mà.”
“Em là sinh viên không sai, nhưng thứ nhất là em chưa có bằng tốt nghiệp, thứ hai em là vợ của Trâu Dược Hoa, chắc chắn sẽ bị tị nạnh.”
Dứt lời, Trâu Dược Hoa không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, liền nói thẳng: “Bỏ đi, em mau đi nấu cơm đi, hai đứa nhỏ đói bụng rồi.”
Giang Mẫn Vân vừa nghe được lời này, bao nhiêu nhịn nhục liền biến thành lửa giận, trút xuống nói: “Tự mình làm đi, em muốn bị tị nạnh.”
Cô ta quay đầu bước đi, còn không quên bỏ lại một câu: “Đừng có lôi Khương Thư Lan ra để so sánh với em nữa, đời này, người anh lấy chính là Giang Mẫn Vân em!”
Dứt lời, cô ta đi ra khỏi cửa, khiến cửa đập vào kêu loảng xoảng một tiếng.
Trâu Dược Hoa sững sờ đứng tại chỗ, một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, mới biết được bản thân vừa bị Giang Mẫn Vân vẫn luôn nghe theo lời mình mắng.
Lại còn đập cửa bỏ đi.
Có phải là cô ta muốn lên trời rồi không?
Chỉ là, đợi Trâu Dược Hoa đuổi theo ra được bên ngoài, bóng dáng Giang Mẫn Vân đã không thấy đâu nữa.
Mà Giang Mẫn Vân vừa rời nhà hoàn toàn không ngờ được rằng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trịnh Hướng Đông đầu đầy tóc bạc.
Cô ta đầu tiên là kinh ngạc, người này tại sao tóc đã trắng hết toàn bộ như vậy, nhìn thấy bộ dạng không thể tin nổi này của Trịnh Hướng Đông.
Giang Mẫn Vân suýt chút nữa đã bị dọa đến thét chói tai.
Cũng may đúng lúc này, Trịnh Hướng Đông lập tức túm lấy cổ tay Giang Mẫn Vân, lôi ra phía hành lang bên ngoài.
Xác định Trâu Dược Hoa nhìn quanh không thấy ai đã bỏ đi rồi, lúc này hắn mới buông tay ra.
Không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc khăn lau bàn tay vừa nắm cổ tay của Giang Mẫn Vân ngay trước mặt cô ta, chà xát mạnh đến mức hồng cả da tay lên rồi.
Sau khi lau xong, thuận tay vứt vào trong bãi rác bên ngoài.
Giang Mẫn Vân: “...”
Đây là đang chọc tức cô ta sao?
“Trịnh Hướng Đông, tôi...bẩn đến như vậy sao?”
Chỉ chạm có một chút mà đối phương đã lấy khăn lau đi lau lại, rồi còn vứt luôn chiếc khăn đó đi.
Trịnh Hướng Đông dùng ngữ khí thản nhiên nói: “Tôi phải thủ tiết vì Khương Thư Lan!”
Giang Mẫn Vân: “...”
Những kẻ mà cô ta gặp được, ai nấy đều bị điên hết rồi!
Giang Mẫn Vân hít thở sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình nói: “Sao anh lại tới đây tìm tôi?”
Không phải nói là từ chuyện đi xem mắt lần trước cô ta với Trịnh Hướng Đông sẽ hoàn toàn không gặp lại nhau nữa sao?
Trịnh Hướng Đông vốn đi tìm cô ta là có chuyện khác, nhưng sau khi đứng ngoài cửa nghe được chuyện bên trong, không khỏi nói: “Chuyện Khương Thư Lan gả cho Trâu Dược Hoa là sao?”
Hắn ở ngoài cửa đã nghe loáng thoáng được câu này.
Lời vừa dứt, Giang Mẫn Vân không khỏi cảm thấy chột dạ, cô ta cười trừ trả lời: “Còn không phải do tôi sao, không làm tốt trách nhiệm của người mẹ kế, mỗi lần tôi làm không tốt, Trâu Dược Hoa sẽ luôn lấy Khương Thư Lan ra để so sánh, luôn nói nếu Khương Thư Lan gả cho anh ta chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận