Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1290:

Râu ria hắn ta xồm xoàm, ngược lại giữa lông mày có nhiều hơn một nét cương nghị cùng đảm đương.
Trước đây Hứa Vệ Phương không có cái này.
Hứa Vệ Phương nghe được lời của dì Lý, bèn cười khổ một tiếng: “Dì, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi ạ.”
Nói xong liền ôm Nữu Nữu đến bên cạnh dì Lý: “Dì nhìn xem này.”
Thời điểm hắn ta nghỉ việc đã ăn không ít cơm dì Lý làm.
Đứa bé vừa nhỏ vừa gầy, giống như là con khỉ con. Dì Lý từng thấy qua thời điểm hai đứa nhỏ nhà Chu Trung Phong ba tháng, dì Lý cảm thấy có khi Nữu Nữu sáu tháng còn không lớn bằng An An và Nháo Nháo thời điểm ba tháng.
Dì Lý lập tức đỏ mắt, cúi đầu sờ lên mặt Nữu Nữu: “Thật là một cô bé xinh đẹp.”
Lần này, Hứa Vệ Phương cũng trầm mặc. Dù hắn ta là cha ruột đứa bé nhưng cũng không dám khen con yêu của mình thật xinh đẹp.
Tuy nhiên khen đẹp dù sao cũng tốt hơn so với bảo xấu.
Nhóm người Khương Thư Lan không ở lại nhà họ Hứa quá lâu, sau khi đưa đồ vật đến, liền chuẩn bị di chuyển về nhà.
Để lại lời mời, giữa trưa cho đứa nhỏ tới gọi bọn họ đến nhà họ Chu ăn bữa cơm đón gió tẩy trần.
Nhóm người Hứa Vệ Phương cũng không khách khí, mới đến hải đảo còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Chờ sau khi nhóm người Khương Thư Lan rời đi, ông cụ Hứa đi vào nhà dò xét kiểm tra trong ngoài, vẫn là hai phòng ngủ một phòng khách, một cái sân rộng, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ.
Nhìn cực kỳ rộng và thoáng.
Ông cụ Hứa rất vừa lòng, gật đầu không ngừng: “Cũng không tệ lắm”.
Vốn dĩ cứ tưởng bên hải đảo này sẽ thêm nhiều gian khổ. Không nghĩ tới, điều kiện cũng không có kém giống như tưởng tượng của ông.
Hứa Vệ Phương ừ một tiếng, đem Nữu Nữu đưa cho ông cụ Hứa chăm sóc, hắn ta cùng Cao Thải Hà cẩn thận lấy hành lý ra, phân loại từng thứ.
Bận rộn một đường đến tận buổi trưa.
Bọn họ còn chưa có sắp xếp xong, bên ngoài bèn truyền đến tiếng đập cửa: “Chú Hứa, chú Hứa ơi, cô cháu bảo cháu đến hỏi mọi người đã thu thập xong chưa? Nhà cháu làm cơm sắp xong rồi ạ.”
Người tới là Tiểu Thiết Đản.
Năm nay Tiểu Thiết Đản tám tuổi, đã rất cao lớn, nhìn trông như một thiếu niên. Mà lại không hề chạy vào bên trong, cực kỳ biết lễ phép.
Sau khi gõ cửa xong liền an tĩnh đứng chờ ở cửa.
Một lúc sau, Hứa Vệ Phương tới mở cửa, thấy tư thế của Tiểu Thiết Đản giống y như người lính hành quân, đứng tại cửa ra vào giống hệt lính gác.
“Tiểu Thiết Đản?”
Lần trước Hứa Vệ Phương gặp cậu bé, đối phương vẫn là một quả bí lùn, vừa hướng nội vừa nhát gan, nhìn bộ dạng bây giờ thì giống hệt như người lớn vậy.
Tiểu Thiết Đản gật gật đầu, không kìm được nói: “Chú Hứa, chú cứ gọi cháu là Khương Bình An ạ.”
Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi cậu nhóc là Khương Bình An.
Chỉ có người trong nhà mới có thể gọi cậu nhóc là Tiểu Thiết Đản.
“Chú biết rồi.”
Hứa Vệ Phương buồn cười đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Thiết Đản một cái.
Vào nhà đổi một bộ quần áo, liền dẫn theo vợ con cùng ông cụ Hứa đến nhà họ Chu.
Hắn ta biết đường, nhưng đối phương vẫn lại cho một đứa bé cố ý đến gọi bọn họ. Điều này làm cho Hứa Vệ Phương cảm thấy bản thân mình được coi trọng.
Cái loại cảm giác này rất khác biệt, phảng phất như đi vào một nơi xa lạ, liền có ngay chỗ dựa tinh thần vậy.
Sau khi đến nhà họ Chu, Hứa Vệ Phương cũng không thấy lạ lẫm, thời điểm mấy năm trước lăn lộn, hắn ta đã đến nhà họ Chu nhiều lần.
Nhưng mà ông cụ Hứa cùng với Cao Thải Hà lại chưa từng tới.
Bọn họ tiến vào trong viện, không nhịn được liền bắt đầu đánh giá. So với cái sân trụi lủi của nhà bọn họ, sân nhà họ Chu phải nói rằng sức sống dào dạt.
Rau xanh mơn mởn đầy sân, trên giàn trúc có rất nhiều đậu đũa dài tinh tế rũ xuống, cây ớt chuông xanh non đứng thành hàng dày dặn, từng trái ớt chuông xanh trĩu xuống chạm vào trên mặt đất. Cà chua dựa vào một cái giá, phía trên kết quả sai trĩu, dày đặc chen chúc một chỗ, cà chua chín đỏ phừng phừng, nhìn vào vô cùng muốn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận