Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 153:

Mà mấy nhân viên tàu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đều đồng loạt trả lời: “Đã rõ!”
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ như thể đang có người rất đáng tin chỉ huy.
Nhân viên tàu bọn họ bắt người làm sao lợi hại bằng anh trai thuộc quân đội này được?
Lúc mọi người rời đi, còn bừng tỉnh: “Hóa ra, cô cũng là người đi chấp hành nhiệm vụ hả?”
Khương Thư Lan cứng ngắc mà gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô có chút thấp thỏm, liệu như vậy có làm liên lụy đến Chu Trung Phong không?
Chu Trung Phong nhìn cô một cái, lưu lại một câu, sau đó vội vàng rời đi: “Trước tiên em cứ ở đây chăm sóc cho đứa nhỏ đi, bọn anh sẽ quay lại ngay.”
Khương Thư Lan nhìn theo bóng dáng rời đi dần của đối phương, áp chế lo lắng trong lòng xuống.
Trong giờ khắc không được phù hợp cho lắm này, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy hai đôi mắt nhỏ đã mở ra từ lúc nào.
Đứa nhỏ đang bế trong lòng tỉnh rồi!
Khương Thư Lan: “!!!”
Cô kinh ngạc, theo bản năng mà đưa tay lên trán đứa nhỏ để kiểm tra độ ấm: “Cháu tỉnh rồi à? Có khó chịu ở chỗ nào không?”
Đứa nhỏ uốn éo muốn tránh đi động tác của Khương Thư Lan, lại ngẩng đầu muốn nhe răng trợn mắt với cô.
Nhưng vì rất nhanh không nhịn được cơn buồn ngủ, vậy nên lại bắt đầu buồn ngủ.
Vừa thấy, Khương Thư Lan liền nhíu mày, không thể tiếp tục ngủ được!
Nếu ngủ rồi sẽ rất dễ gặp chuyện không may.
Khương Thư Lan vội đặt cậu bé ở ghế trên, nói với Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản trông chừng em ấy giúp cô, cô đi lấy nước!”
Còn không thể sử dụng nước ấm mà phải lấy nước lạnh.
Dùng nước lạnh mới khiến cho đứa nhỏ tỉnh ngủ được.
Tuy rằng bây giờ còn có đại giới, nhưng đại giới so với thuốc uống sẽ làm mê man dẫn đến tổn thương não, còn có chút không đáng nói đến.
Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn lên tiếng đáp ứng, rồi đưa tay ra niết mặt đứa nhỏ.
Đứa nhỏ bị sờ mặt kia lại mở mắt ra, có chút tức giận mà trừng mắt.
Nhìn là biết tính tình không hề nhu nhược rồi, mới ba tuổi đã biết trừng mắt nhìn người khác.
Bởi vì uống thuốc ngủ nên không còn sức lực mà trừng mắt nổi nữa.
Tiểu Thiết Đản nhìn đứa nhỏ còn bé hơn mình, cậu bé tò mò: “Em cũng không có mẹ sao?”
Vậy nên mới bị người xấu bắt đi như thế?
Đứa nhỏ sau khi nghe được lời này thì có hơi sửng sốt một chút.
“Em trai, không được trừng mắt, trừng mắt là không được lễ phép.” Tiểu Thiết Đản đưa tay ra niết mặt cậu bé: “Nếu em đã không có mẹ giống anh, vậy thì chúng ta chính là anh em.”
Cậu bé rất ít khi trở nên trẻ con như vậy.
Đứa nhỏ kia lại liếc mắt xem thường, nhịn không được mà gật gà gật gù như con gà vì buồn ngủ.
Tiểu Thiết Đản lại lay lay cậu bé: “Em đừng có ngủ, nếu em ngủ sẽ phải đi gặp diêm vương đó!”
Cha cậu bé mỗi lần mê man, cả nhà bọn họ đều rất lo lắng, sợ cha cậu bé sẽ đi gặp diêm vương trước.
Lúc này, đứa nhỏ rõ ràng có chút không kiên nhẫn nữa, tóc cũng vậy mà dựng thẳng lên.
Tiểu Thiết Đản không còn chút sợ sệt nào, cậu bé dựng thẳng lỗ tai lên, nhỏ giọng dặn dò: “Cô tới rồi, cô rất tốt đó, chính là người đã cứu em từ trong tay kẻ xấu, em không được phát khí với cô nghe chưa.”
Tính tình hư chết đi được.
Đứa nhỏ tuy rằng tuổi chưa lớn, nhưng đại khái cũng nghe hiểu được nhiều chuyện.
Lúc cậu bé nghe hết lời này của Tiểu Thiết Đản, không khỏi kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại.
Bên tai liền truyền đến thanh âm: “Tiểu Thiết Đản, cầm chén giúp cô, cô cho em uống nước.”
Tiểu Thiết Đản vội nhận lấy chén nước, chỉ thấy cô mình đang bế đứa nhỏ vào trong lòng.
Cậu bé tò mò mà nhìn, thấy cô cho đứa nhỏ kia uống nước, Tiểu Thiết Đản có hơi ghen tị, cậu nhóc mím môi không nói lời nào.
Nước Khương Thư Lan cho đứa nhỏ uống là nước lạnh, lạnh dưới 0 độ, loại nước lạnh như băng này khiến đứa nhỏ giật mình, nhất thời trở nên run rẩy.
Tiểu Thiết Đản che miệng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, nước của cô cậu bé sao có thể không ngon được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận