Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 609:

“Vậy bây giờ còn phải lo lắng buồn rầu cái gì nữa? Gặp được mẹ chồng tốt như vậy, chúng ta lui một vạn bước, nếu thật sự không mang thai thì đi nhận nuôi một đứa, vẫn không hiệu quả, con đi đốc thúc người đàn ông của mình thăng chức là được rồi không phải sao?”
“Cho nên chúng ta hãy thư giãn đầu óc, thay vì nóng vội thì chăm sóc cơ thể của mình thật tốt, đừng quan tâm đến bất cứ điều gì khác.”
Miêu Hồng Vân gật đầu, chị ấy thực sự không còn gì phải lo lắng.
Mẹ chồng tâm lý, chồng quan tâm, còn lại về phần con cái phải xem duyên phận của họ rồi.
Bệnh nhân này đa phần là tâm bệnh.
Tư tưởng thoải mái, tự nhiên cơ thể sẽ tốt hơn.
Nhìn đôi mắt u ám của Miêu Hồng Vân dần dần tốt hơn, Cha Khương không thể không nói: “Chỉ cần như thế này, con người trong cuộc sống này nên vui vẻ và hạnh phúc.”
Tiễn hai người họ về, cha Khương trở về nhà, ông nhìn thấy vài cặp mắt lớn nhỏ đang ở bên trong nhìn mình.
Cha Khương sờ râu: “Sao vậy? Mặt tôi bị lở loét sao?”
Tất cả đều nhìn ông ấy như vậy.
Khương Thư Lan không kiềm chế được hỏi: “Cha, chị dâu Miêu và đoàn trưởng Na có thể có con được không?”
Kể từ khi cô nói có thai, chị dâu Miêu không biết bao nhiêu lần đã nhìn bụng của cô.
Mỗi lần nhìn đều rất ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ vô cùng, sự ngưỡng mộ sau này lại thành sự mất mát.
Cha Khương gật đầu: “Chỉ cần bọn họ có thể phối hợp uống thuốc của cha, cha ước lượng xác suất thành công có thể lên đến 60%.”
40% còn lại thì tùy thuộc vào việc họ phối hợp với nhau như thế nào.
60% này đã là niềm vui bất ngờ rồi.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong không tự chủ mà nhìn nhau: “Cảm ơn cha.”
Lời vừa dứt, cô nháy mắt với Chu Trung Phong: “Anh không định dọn giường cho cha sao?”
Chu Trung Phong ngay lập tức hiểu ý, lôi kéo Cha Khương đến phòng bên, chỉ vào chiếc giường: “Cha, buổi tối cha và bọn nhỏ ngủ ở chỗ này.”
Vừa nói xong, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều nhìn về phía Chu Trung Phong.
Mẹ Khương nói: “Còn mẹ thì sao?”
Chu Trung Phong: “Mẹ và Thư Lan ngủ ở bên cạnh, hiếm khi đến đây, Thư Lan và mẹ sẽ có rất nhiều chuyện để nói, tối nay có thể cùng Thư Lan nói chuyện, đến ngày mai, mẹ sẽ cùng cha ngủ chung một giường.”
Mọi người không ai ngờ rằng Chu Trung Phong lại sắp xếp như vậy.
Khương Thư Lan và mẹ thì thầm nói chuyện, nhưng cô không ngờ rằng đến Chu Trung Phong cũng biết được.
Anh biết nhưng không nói, mà trực tiếp tự động sắp xếp.
Cô có hơi bất ngờ: “Còn anh thì sao?”
Chu Trung Phong chỉ vào phòng khách: “Buổi tối anh ở phòng khách trải chăn trên sàn ngủ là được rồi.”
Anh ấy suy nghĩ cho tất cả mọi người, còn bản thân anh thì thế nào cũng được.
Khương Thư Lan im lặng một hồi, mẹ Khương nói: “Thôi như thế này nhé, con ngủ với Thư Lan đi, mẹ ở cùng phòng với cha con, đứa bé cứ giao cho cha mẹ.”
“Không sao đâu, mẹ và Thư Lan cứ nghỉ ngơi đi. Cô ấy đã suy nghĩ lo lắng, chờ đợi cả một ngày rồi.”
Cũng không phải ngày nào cũng có thể ngủ chung với nhau, đây còn không phải Mẹ Khương vừa mới đến, mẹ con hiếm khi có thời gian với nhau.
Nhìn thấy sự cố chấp của Chu Trung Phong, cha Khương và mẹ Khương đứng bên cạnh cũng không nói gì thêm.
Chờ đến khi hai người đi tắm rửa, Khương Thư Lan không nhịn được mà ôm Chu Trung Phong, úp mặt vào ngực anh: “Chu Trung Phong, cảm ơn anh!”
Anh ấy luôn ân cần chu đáo như vậy.
Chu Trung Phong xoa xoa đầu của cô: “Được rồi, buổi tối cùng nói chuyện với mẹ vui vẻ nhé.”
Chỉ cần Thư Lan vui vẻ, còn anh thì thế nào cũng được.
Đêm nay cha Khương và hai đứa trẻ, dựa sát vào nhau, ông vừa nghĩ cách chuẩn bị phương thuốc, vừa kể chuyện cho chúng nghe.
Khương Thư Lan và mẹ nằm trên chiếc giường tre, dường như họ có vô số điều để nói.
Còn Chu Trung Phong thì trải chiếu trên sàn ngủ trong phòng khách, hai tay kê sau đầu, nghe mọi người trong phòng thủ thỉ trò chuyện, anh không khỏi nhếch môi ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận