Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 651:

La Ngọc Thu thu lại ống nghe, đeo lên cổ, cười nói: “Chúc mừng anh nhé, đoàn trưởng Chu, là một đôi song thai….”
Lời này vừa dứt, cả phòng khám đều im lặng.
Chu Trung Phong đầu tiên có hơi sửng sốt một chút: “Tốt lắm, cám ơn Chủ nhiệm La.”
Tiếp theo, anh đỡ Khương Thư Lan từ trên giường bệnh đứng dậy, lại nhịn không được nhìn thoáng qua bụng cô: “Mệt không?”
Lúc nãy và ngay cả hiện tại, đầu óc Chu Trung Phong trống rỗng hoàn toàn. Anh đứng hình tại chỗ.
Nếu nói lúc trước cha Khương phát hiện song sinh, là nắm chắc được năm phần.
Lúc này La Ngọc Thu kết luận, lại tăng từ năm phần lên thành mười phần chính xác.
Chu Trung Phong làm sao cũng không dám tưởng tượng, Thư Lan gầy gò nho nhỏ như vậy, trong bụng lại có đến hai đứa nhỏ!
Lúc này đã không còn vui sướng nữa, chỉ còn lo lắng.
Anh sợ Thư Lan chịu không nổi.
Khương Thư Lan ôm lấy bụng, rời khỏi giường, cô suy nghĩ một chút: “Còn tốt, bây giờ có thể thích ứng được.”
Chính là về sau, không biết thời điểm mười tháng, cô còn có thể linh hoạt hay không, có đi lại được không.
Cô hoài nghi, hiện tại bụng ba tháng của cô giống như năm tháng của người ta. Vậy đến khi bụng cô đến chín tháng mười tháng, chẳng phải là giống như mười hai tháng của người ta sao?
Ấy ấy không có mười hai tháng.
Dù sao cũng chính là cực kỳ lớn.
La Ngọc Thu ở bên cạnh thu ống nghe về, cô ấy nhìn bụng Khương Thư Lan cười cười.
“Mang song thai là chuyện tốt, đoàn trưởng Chu nên vui lên đi, không nên làm mặt ủ mày chau.”
Đúng vậy, chính là mặt ủ mày chau.
Có thể cảm nhận được rõ ràng, khi cô ấy nói là song thai, biểu tình của Chu Trung Phong lập tức có vài phần lo lắng.
Mà không giống như những người đàn ông khác, biết được vợ mình mang song thai, bọn họ sẽ mừng như điên.
Đạo lý này Chu Trung Phong hiểu, nhưng chuyện nên lo lắng thì vẫn là lo lắng: “Tôi sợ cô ấy chịu không nổi.”
Song thai là chuyện vui, nhưng làm mẹ nếu chịu không nổi, đó hẳn là chuyện khổ sở.
Lời này làm cho Khương Thư Lan và La Ngọc Thu đều cảm thấy thật là ngoài ý muốn.
La Ngọc Thu cảm khái, Chu Trung Phong quả thật là một người chồng tốt, nhưng mà đã là chồng người khác mất rồi.
Cô ấy đánh giá bụng Khương Thư Lan, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai người trở về đi, chuẩn bị quần cho phụ nữ mang thai, tốt nhất là phía trước mang theo túi rộng, có thể ôm lấy bụng, như vậy sẽ giảm bớt áp lực cho Thư Lan.”
“Mặt khác, phụ nữ mang song thai, tận lực không nên làm việc, nhất là phần thắt lưng, không thể dùng sức, nếu có điều kiện, cho Thư Lan uống một ít thuốc bổ dinh dưỡng, song thai hấp thu rất lớn, nếu không đủ dinh dưỡng, rất có thể sẽ khiến thai nhi phát triển không đầy đủ.”
“Còn gì nữa không?” Chu Trung Phong ghi chép từng ý một.
“Còn có chính là…” La Ngọc Thu nhìn cổ tay mảnh khảnh của Khương Thư Lan: “Ăn nhiều một chút, vận động nhiều, nhớ rõ ngày thường đi ra ngoài dạo một chút, ít nhất là một giờ.”
“Nhớ là đi bộ, không phải chạy.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Vậy nếu như cô ấy…” Anh ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có hơi đỏ: “Vậy có thể ở chung phòng không?”
Lời này vừa nói, lông mày La Ngọc Thu dựng thẳng lên: “Anh đang đùa cái gì vậy? Mang song thai, anh còn muốn chung phòng?”
“Là không cần mạng vợ con hả?”
Đặc biệt trong ba tháng đầu tiên, là thời điểm quan trọng nhất.
Lời này vừa nói ra, Chu Trung Phong thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Khương Thư Lan: “Có nghe thấy không? Bác sĩ nói không thể ở chung phòng, lần sau cũng không được náo loạn.”
Náo một lần rồi hai lần, náo nhiều lần, Chu Trung Phong cũng chịu không nổi.
Không khí đột nhiên im lặng, Khương Thư Lan đỏ mặt: “Không thì thôi.”
Cô thở phì phò, hất cánh tay anh rồi đi ra ngoài.
Chu Trung Phong ở phía sau, vội vàng đuổi theo: “Được rồi được rồi, anh không nói, em đừng tức giận mà, lần sau anh không hỏi nữa.”
Nhìn anh nhẹ nhàng dỗ dành vợ, La Ngọc Thu ở trong phòng bệnh choáng váng một lát: “Thì ra là Khương Thư Lan muốn chung phòng à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận