Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 287:

Nếu người khác có thể làm được, vậy thì bọn họ cũng có thể làm được.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng tiến lên một bước, hành động vô cùng cẩn thận, đứng ngang hàng với Chu Trung Phong.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả các nữ đồng chí đứng bên cạnh đều đưa mắt lên nhìn cô.
Từ Mĩ Kiều trợn mắt lên, Khương Thư Lan đang muốn chết hay sao? Đây có khác nào đang chủ động dâng mình vào miệng sói đâu?
Hai người Tiêu Ái Kính và Đinh Ngọc Phượng cũng sởn tóc gáy, trong đầu lại có suy nghĩ không được tốt cho lắm, nếu như... Khương Thư Lan bị sói ăn thịt mất thì sao...
Mà Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương lúc này đây lại vô cùng lo lắng, muốn đưa tay ra giữ lấy Khương Thư Lan, nhưng đến sức để đưa tay ra cũng không còn nữa.
Dưới con mắt xanh mơn mởn đang chăm chú nhìn của hơn mười con sói lúc này, cả người bọn họ như đang nhũn ra.
Chỉ có Chu Trung Phong là hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt anh có ý không tán thành, nhưng đối phương lúc này đã đứng ngang hàng với anh rồi.
Giờ phút này, khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp của Khương Thư Lan tràn đầy vẻ mạnh mẽ.
Mà tay cô đang nắm chặt lấy một cây củi khô dài một mét, cứ vậy mà để ngang trước ngực, đôi mắt hạnh từ trước đến giờ vẫn luôn ôn hòa như nước lúc này lại lộ rõ lên tia kiên định, nhìn về phía trước, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt đàn sói.
Đôi mắt của bày sói bỗng xám ngắt lại, ánh mắt Khương Thư Lan vẫn bình tĩnh.
Song phương nhìn nhau. Không hiểu vì sao con sói đối mặt với Khương Thư Lan lại lập tức cúi đầu gầm gừ một tiếng.
Tứ chi của nó trên mặt đất đang sốt ruột mà cào cào đất, nhìn qua thì giống hành động đào đất, vậy mà lại đang lùi về phía sau.
Tuy rằng nó không bỏ đi ngay, nhưng cũng đã có ý định quay bước rồi.
Có tác dụng rồi!
Những gì trong bình luận nói đã có tác dụng rồi!
Trong lòng Khương Thư Lan không khỏi vui sướng, nhưng nét mặt vẫn không đổi, mồ hôi chảy từng giọt, thần thái ngày càng bình tĩnh.
Cùng so đấu với thú hoang, dường như cô càng mạnh mẽ thì bọn chúng càng nhu nhược.
Chu Trung Phong ở bên cạnh nhìn chăm chú vào bầy sói hoang, vừa liếc mắt nhìn qua cô.
Vẫn là khuôn mặt đó, xinh đẹp trẻ trung, vẫn là dáng người đó, nhỏ bé yếu ớt, nhưng bên trong thân hình nhỏ bé lại cất giấu một sức mạnh vô cùng to lớn.
Vô cùng mạnh mẽ, đầy vẻ phấn chấn, thậm chí còn có thể làm phấn chấn cả tinh thần người khác.
Sau khi Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan nghe được tiếng động cách đó không xa, đồng loạt đưa mắt qua nhìn đối phương.
Trong nháy mắt hiểu được động tác của đối phương.
Hai người đồng loạt nhặt cây củi khô cầm ngang lên, hướng về mấy con sói phía trước mà đẩy.
Sói bị làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà vồ về phía trước.
Chỉ là giây tiếp theo sau đó, xa xa liền truyền đến tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau.
Những con sói chuẩn bị vồ tới vì sợ mà chạy, tất cả đều rút hết về.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều hoan hô.
Chỉ có Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan là liếc nhìn nhau, hai người đều đồng loạt thở dài ra một hơi.
Chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ bé yếu ớt của Khương Thư Lan nói: “Chu Trung Phong, anh đỡ em với, em không đứng được nữa.”
Vừa rồi đối diện với sói hoang, giằng co, hơn nữa còn bị chúng vồ đến.
Dường như đã làm hao mòn hết sức lực cùng với dũng khí của cô rồi.
Lúc này cô không khác nào một cái cây bị mất nước, tứ chi nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào nữa hết.
Chu Trung Phong hơi kinh ngạc, anh lau mồ hôi trên trán đi, đưa tay ra đỡ lấy Khương Thư Lan đã ngồi xổm xuống, thanh âm khàn khàn: “Đứng dậy nào, người hùng của anh.”
Từng từ tuy nghe rất bình thường, nhưng từ miệng anh nói ra lại vô cùng dễ nghe.
Khương Thư Lan vịn hai tay vào bả vai gầy nhưng rắn chắc của anh, nửa mặt đỏ lên, cô nghiêng đầu ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Không, anh là người hùng của em mới đúng.”
Người hùng đã cứu cô lấy ba lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận