Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 876:

Anh cúi đầu nhìn xuống túi tiền trước ngực, ý bảo: “Ở trong này.”
Khương Thư Lan trực tiếp móc ra đưa cho Hồ Vịnh Mai xem: “Này chị, chị nhìn đi.”
“Em đây cũng nể tình chị trên đường từng chỉ em cách bồng đứa nhỏ nên mới có ý định báo đáp chị thôi đấy.”
Rõ ràng đang định mở một mối làm ăn, kiếm một khoản tiền. Kết quả đến bên miệng Khương Thư Lan lại có thể trở thành những lời hoa mỹ.
Chị Hồ Vịnh Mai ấy suy nghĩ một lúc, trên đường đi quả thật bản thân có giúp Khương Thư Lan vài lần, vả lại còn thấy được giấy chứng nhận sĩ quan của Chu Trung Phong. Liên kết lại với nhau, nghĩa là bọn họ vừa từ hải đảo tới.
Lòng cảnh giác của chị ta hoàn toàn không còn, không chỉ không còn mà còn chứa theo vài phần cảm kích: “Vậy chị đây cảm ơn em nhé.”
“Không có gì đâu ạ, có thể phân ưu giải nạn vì chị là vinh hạnh lớn nhất của em rồi.”
Chu Trung Phong: “...”
Anh chưa hề biết mồm mép của Khương Thư Lan thế mà có lúc lưu loát tới vậy.
Đây quả thực là lừa con người ta đến nỗi chẳng biết trời chăng mây gió là gì.
Thấy Hồ Vịnh Mai bị Khương Thư Lan dẫn đi lên lầu quán trà là biết.
Nếu Khương Thư Lan là người xấu thì chẳng phải chị Hồ Vịnh Mai đó sẽ thảm lắm hay sao?
Có điều hai nữ đồng chí ở phía trên đấy, một người mở mồm ba hoa chích choè, một kẻ thật tâm thật lòng cảm kích.
Chỉ có mình Chu Trung Phong là y như một cái máy dùng để bồng con trẻ.
Trên lầu.
Khương Thư Lan vừa bước lên, bèn nói tiếng phổ thông gọi hai ly trà với người bán hàng: “Đồng chí, cho hai ly nước trà xanh.”
Ở phía sau, cô không thể không cảm tạ Chu Trung Phong.
Ở chung với anh một năm, cô gần như đã luyện tiếng phổ thông đến mức cực kỳ tiêu chuẩn.
Điều này cũng làm cho cô lúc cần nói chuyện trong trường hợp này vẫn chẳng hề luống cuống.
Hồ Vịnh Mai nhìn điệu bộ y hệt chủ nhà của Khương Thư Lan, thử hỏi: “Em cũng là dân thủ đô à?”
Tiếng phổ thông đó còn mang theo vài phần hương vị của xứ Bắc Kinh.
Khương Thư Lan lắc đầu, thoải mái nói: “Cũng không hẳn, chồng của em là người Bắc Kinh, sống lâu với anh ấy nên phần nào cũng dính chút âm điệu.”
Người chủ quán bưng trà tới.
Khương Thư Lan đẩy ly trà sang một bên: “Chị à, chúng ta làm ăn với nhau là mặt đối mặt cũng là để chị yên tâm thêm một chút, dù sao chỉ một chiếc điện thoại thì ai tin tưởng được đúng không?”
“Nhỡ đối phương là tên lừa đảo, lừa gạt tiền, khiến một người có máu mặt như chị đây vừa mất mặt mũi lại vừa mất tiền thì sao? Đó mới là điều quan trọng nhất.”
Không thể không nói, khi Khương Thư Lan đưa ra những lời này, trong lòng Hồ Vịnh Mai rất là hưởng thụ.
“Em gái, nếu em không coi chị đây là người ngoài, chị cũng sẽ không coi em là người ngoài. Người khác thấy chị là phó chủ nhiệm của bộ phận mua sắm, thoạt nhìn thì cao sang lắm, nhưng sau lưng luôn nói chị là phụ nữ không làm nên đại sự gì, vì vậy nên chị mới tức giận muốn hoàn thành chu toàn công việc chia phúc lợi cho công nhân.”
Làm tốt vụ phúc lợi, các công nhân cũng nhớ tới chị ta, lãnh đạo càng sẽ tán thưởng chị ta.
Chỉ là một chuyện như phúc lợi làm sao dễ ăn như vậy?
Mỗi nhà mua lương thực đều bị giới hạn mức mua, mua cải trắng cũng phải xếp hàng đợi lúc nửa đêm thì mới cướp được hàng từ mấy cửa hàng phụ phẩm thực phẩm.
Số trái cây giữa tháng hai này quả thật y như là chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm.
Khương Thư Lan: “Chị ơi em hiểu mà, lúc em ở đơn vị, ngay từ đầu cũng vì là một nữ đồng chí, còn trẻ bị người ta khinh thường.”
Trong thâm tâm, cô thật lòng nói một tiếng xin lỗi với anh sĩ quan hậu cần. Thấy ngại vì đã nói sai sự thật về cậu ta. Nhưng còn không phải để hoàn thành chuyện làm ăn thôi ư?
“Có điều sau này em hoàn thành rất tốt một việc, khiến tất cả mọi người lau mắt mà nhìn, hơn nữa còn lấy được danh ngạch biên chế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận