Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 596:

Cô chỉ cười cười nói: “Trẻ con không có ai là không nghịch ngợm hết.”
Bên này đang nói chuyện, bên trong phòng bếp đã nấu gần xong đồ ăn rồi.
Tay nghề nấu ăn của mẹ Khương không tồi, lại còn nấu đồ ăn cho phụ nữ mang thai, nên có cơ hội được thể hiện sở trường.
Hải đảo bên này tuy rằng đất đai cằn cỗi, nhưng vật tư vẫn rất dồi dào.
Từ lúc Khương Thư Lan có thể mang về nhiều đồ ăn như vậy là biết.
Rau xanh cũng phải có đến năm sáu loại, cà chua xanh xào tiêu cay ẩm, đậu sừng xanh dài xào, rau trộn dưa chuột, cà hầm, cải thìa xanh xào, cà chua chín ngào đường.
Khương Thư Lan không ăn được thịt, vậy nên bà không nấu món mặn, ngoài mấy món rau ra thì còn có hải sản nữa.
Ngao xào cùng với bạch tuộc, trứng tôm kho tàu, cá hố hấp, sáu con cua biển mai hình thoi, cùng nửa con cua xanh hấp, nửa con còn lại nấu kho tàu.
Chỉ có đồ ăn thôi cũng phải đến mười món rồi.
Món chính còn lại là cháo gạo mà cha Khương cùng với mẹ Khương mang từ quê tới, gạo nấu thành cháo vừa mềm vừa trắng, mang theo hương thơm lừng, lan ra khắp xung quanh phòng.
Đến khi hơi nước sôi lên bốc lên ùng ục ùng ục xung quanh nồi rồi, bọn họ lại áp chảo hơn mười cái bánh bắp ngô.
Đợi khi nấu xong cháo rồi, bánh bắp ngô cũng đã chín, hai mặt màu cam vàng, vừa nhìn đã muốn ăn.
Sau khi bưng đồ ăn lên bàn, đồ ăn bát đũa được bày biện kín xung quanh bàn, thậm chí còn phải lấy thêm cái bàn khác, đồ ăn vẫn đầy ắp chiếc bàn đó.
Dù là mẹ Khương sau khi gả cho cha Khương, tự nhận thấy điều kiện nhà họ Khương bọn họ không hề tồi.
Nhưng mà dù là đêm ba mươi tết đồ ăn cũng không phong phú như vậy, đồ ăn của hơn mười người cũng không nhiều đến như vậy, đây rõ ràng không phải đồ ăn của người nhà bình thường có thể ăn được.
Đẩy về ba mươi năm trước thì đây giống như đồ ăn cho địa chủ vậy.
Mẹ Khương không khỏi cảm thán một tiếng: “Đồ ăn hôm nay phong phú quá.”
Nói là tới để chăm sóc con gái, kết quả bọn họ còn ăn ngon hơn cả con gái như vậy.
Khương Thư Lan kéo bọn họ ngồi xuống: “Mẹ, đây là đồ ăn mẹ làm, chúng ta không nên nói là phong phú, nên nói là cơm no áo ấm do mình tự tạo ra mới đúng.”
Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong vừa nhìn đã hiểu, lấy ra từ trong tủ một bình Mao Thai, đây là anh đổi được từ phiếu cung ứng đặc biệt mà lúc trước cha mẹ gửi tới.
Sau khi mua về liền cất vào trong tủ, trong nhà cũng không phải chưa từng tiếp khách, nhưng Chu Trung Phong vẫn chưa từng mở ra.
Bây giờ cha mẹ đến rồi, anh không nói lời nào, trực tiếp đặt bình Mao Thai lên bàn, lúc này đầy lễ nghĩa mà mở ra.
Giống như đồ uống cũng phải hợp với một bàn đầy đồ ăn lúc này.
Chu Trung Phong kéo tay cha Khương ngồi xuống, thấp giọng nói: “Cha mẹ, mọi người nếm thử chút đi, tay nghề nấu hải sản của con đều là học được từ Khương Thư Lan hết đó.”
“Bình rượu này, hai cha con chúng ta hôm nay cùng uống.”
“Con muốn cảm ơn cha đã nuôi dưỡng nên được một người con gái tốt như Thư Lan.”
Không thể không nói, về khoản nịnh cha vợ thì Chu Trung Phong đã làm rất tốt.
Anh khen Thư Lan, so với cha Khương thì bản thân còn thấy vui hơn.
Cha Khương vui vẻ hớn hở mà ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi ở vị trí đầu bàn.
Ngồi phía trên cùng, mẹ Khương ngồi bên cạnh ông, còn Khương Thư Lan ngồi bên phải mẹ Khương, còn Chu Trung Phong ngồi bên trái cha Khương.
Hai đứa nhỏ còn lại thì ngồi đối diện cha Khương mẹ Khương.
Thấy một bàn đầy đồ ăn như vậy, hai đứa nhỏ sớm đã nhịn không được rồi.
Đến khi vừa nghe thấy tiếng ăn cơm.
Hai đứa nhỏ đồng loạt lấy đũa gắp, người thì gắp trứng tôm, người thì gắp con cua, liền đưa vào trong bát Khương Thư Lan: “Cô à, cô mau ăn đi ạ.”
Hành động thuần thục này không khỏi khiến cha Khương và mẹ Khương ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận