Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 551:

Tư lệnh Cao hướng về phía sư trưởng Lôi cười lên ha ha: “Ông nhìn xem tôi nói đâu có sai, đúng là tiểu tử thối này rồi.”
Tư lệnh Cao cười xong thì làm mặt dữ: “Cậu vẫn còn biết đường về sao?”
Chu Trung Phong không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Lãnh đạo tìm tôi có việc gì thế ạ?”
Thái độ bị động trở thành chủ động này khiến cho tư lệnh Cao cảm thấy có chút chần chừ.
Nhưng lãnh đạo thì vẫn là lãnh đạo. Vài ba câu nói sao có thể thay đổi được tình thế.
“Sao? Lãnh đạo tìm cậu thì phải có việc mới được tìm sao, không được phép quan tâm một chút về đời sống cá nhân của cậu sao?”
Chu Trung Phong không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, văn phòng còn có cả Hứa Vệ Phương đang nằm trên ghế.
Vài ngày trôi qua, băng gạc màu trắng trên người Hứa Vệ Phương tuy rằng đã được tháo ra, nhưng mấy vết sưng phù nề trên người vẫn chưa tan biến hết.
Cả người không còn vẻ anh tuấn điển trai như lúc trước nữa, mà tăng thêm mấy phần sa sút.
Chu Trung Phong nhìn Hứa Vệ Phương, cảm thấy lãnh đạo dù quan tâm tới đời sống của cấp dưới thì cũng nên quan tâm Hứa Vệ Phương mới đúng chứ?
Quan tâm tới Chu Trung Phong anh làm gì?
Hành động này của anh khiến cho tư lệnh Cao có chút trầm mặc, ông ấy biết câu nói vừa rồi của mình đã đả thương tâm tình của một người khác.
Nhưng có một số việc không làm không được, ông ấy cho dù có là một tư lệnh thì cũng có một số chuyện không thể nào làm gì được.
Ông ấy cũng không nói lảm nhảm nữa mà nói thẳng vào vấn đề luôn: “Tìm cậu quay về là vì chuyện của rừng cao su, cần cậu tới để tiếp tục tiếp nhận.”
Tư lệnh Cao nhấn mạnh bốn chữ ‘tiếp tục tiếp nhận’.
Chu Trung Phong không trực tiếp trả lời liền.
Trong lòng anh đã có tính toán sẵn từ trước rồi, chỉ là không tiện để nói ra mà thôi.
Mãi đến khi tư lệnh Cao đưa lá thư thỉnh nguyện ra: “Cậu nhìn xem!”
Bức thư thỉnh nguyện này, Chu Trung Phong vốn đã thấy từ ba ngày trước rồi.
Nhưng lại trùng vào lúc Chu Trung Phong đi Dương thành, lúc này mới mở ra được để đọc.
Chu Trung Phong có chút khó hiểu, anh nhận lấy mà đọc, trầm mặc, thật sự anh không hề ngờ tộc họ Lê sẽ vì anh mà viết thư thỉnh nguyện, kêu anh tiếp tục tiếp nhận rừng cao su.
Anh đoán trước được rất nhiều chuyện, cũng đoán trước được việc hôm nay quay về có thể có lại được công việc ở rừng cao su, nhưng chỉ không ngờ được rằng, tộc họ Lê lại làm nhiều đến như vậy.
“Đọc xong chưa?” Tư lệnh Cao thấp giọng hỏi.
“Vâng.”
Tay của Chu Trung Phong căng ra mấy phần, cuối cùng cũng để lộ ra cảm xúc thực của mình.
“Hứa Vệ Phương đi tới đây.”
Hứa Vệ Phương vốn vẫn luôn tránh ở một góc lúc này liền bị tư lệnh Cao gọi tên.
Cả người hắn ta vẫn có chút sưng phù, nhưng nếu lúc trước như phù lên gấp ba lần thì lúc này chỉ như phù lên gấp hai lần, tuy vậy người vẫn có chút cồng kềnh.
“Vừa rồi tôi đã nói gì với cậu?” Tư lệnh Cao giương mắt nhìn hắn.
Hứa Vệ Phương có vẻ không tình nguyện, biết đồng ý rồi là một chuyện, nhưng đi thực hiện lại là một chuyện khác.
Lúc hắn ta đồng ý thì cảm thấy vô cùng đơn giản, nhưng thực tế lúc chuẩn bị làm thì lại phát hiện hóa ra không hề dễ dàng đến như vậy.
Nhất là khi phải đảo mắt với Chu Trung Phong.
Hứa Vệ Phương lại càng cảm thấy khó để mở miệng.
“Là đàn ông thì đừng có lề mề, nhanh chóng lên đi.” Tư lệnh Cao thúc giục.
Làm vậy với Hứa Vệ Phương coi như thể hiện ra thành ý của lãnh đạo bọn họ.
Cũng chỉ còn cần xem Chu Trung Phong có chịu đồng ý hay không thôi.
Vẻ mặt Hứa Vệ Phương nhăn nhó nhìn Chu Trung Phong, một lúc lâu sau mới nói: “Chu Trung Phong xin.... Xin xin lỗi.”
Hai chữ xin lỗi kia như thể muốn lấy đi mạng hắn ta vậy.
Mặt đều đỏ hết lên rồi.
Chu Trung Phong giương mắt nhìn hắn ta, anh không nói gì, ngược lại chầm chầm nhả ra vài chữ: “Rồi sao nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận