Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 109:

Cây nhân sâm núi già kia, ước chừng cũng phải hơn ba trăm năm rồi.
Đặt trên thị trường có thể nói là vô cùng giá trị.
Khương Thư Lan nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cha, con không cần nhân sân núi già đâu, tuyệt đối không cần đâu ạ.”
Cô là người nhà họ Khương, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của cây nhân sâm núi già này rồi.
Cha Khương không nghe lời của con gái nữa, trong lòng ông đều đã có tính toán, liền di dời đề tài: “Tờ còn lại là gì vậy?”
“Đây là tiền trợ cấp còn lại của anh Chu Trung Phong ạ.” Khương Thư Lan giải thích.
“Có nghĩa là số tiền tiết kiệm của Chu Trung Phong đều giao cho con hết sao?” Mẹ Khương kinh ngạc.
Khương Thư Lan gật đầu.
Mẹ Khương nói: “Thư Lan, mẹ thấy Chu Trung Phong cũng là người sống rất thành thực, mẹ rất an tâm, con đi theo cậu ấy rồi cố sống với nhau cho thật tốt.”
Khương Thư Lan thẹn thùng vâng một tiếng: “Cha mẹ, hai người yên tâm.”
Sau khi Khương Thư Lan rời đi rồi, mẹ Khương vẫn không ngủ được, bà mở to mắt nhìn tủ đầu giường: “Ông à, thấy Chu Trung Phong coi trọng Thư Lan như vậy, tôi coi như cũng yên tâm được rồi.”
Ban đầu còn lo con gái mình vì xuất thân nông thôn tới đó sẽ bị làm khó xử.
Hiện giờ mới biết hóa ra thái độ của trưởng bối nhà họ Chu không tồi chút nào.
Cha Khương ừ một tiếng rồi nói: “Đi ngủ sớm chút đi, sáng mai tôi sẽ dậy làm ít thuốc cho Thư Lan mang đến đảo.”
Bản thân tự mình làm thuốc sẽ yên tâm hơn, hiệu quả còn tốt nữa.
Sáng sớm hôm sau....
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đi đến tiệm chụp ảnh, đầu tiên là lấy ảnh chụp đã rửa xong, trên bức ảnh đen trắng có một nam đồng chí mặc áo không bâu của quân ngũ, mặt mày thâm thúy, ngũ quan tuấn tú, nữ đồng chí mặt mày đẹp như tranh, cười đẹp như hoa.
Khương Thư Lan vừa lòng nhận lấy ảnh chụp.
Nhưng lúc đi ông chủ quán chụp ảnh lại đưa ra một yêu cầu: “Đồng chí, tôi có thể lấy ảnh hai người làm mẫu, dán bên ngoài tiệm của chúng tôi có được không?”
Thực sự thì hai người đều rất đẹp, không được dán làm mẫu sẽ có chút đáng tiếc.
Đây chính là chiêu thức rất hay! Có ảnh chụp của hai người ở đó, sẽ có nhiều người mới cưới muốn chụp ảnh hơn.
Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong nhìn nhau một chút, Chu Trung Phong không có ý kiến gì hết.
Nhưng Khương Thư Lan lại lắc đầu từ chối: “Đồng chí, chồng tôi là quân nhân, ảnh chụp của anh ấy không thể tùy tiện đặt bên ngoài được đâu ạ.”
Lời này khiến ông chủ quán chụp ảnh vô cùng ngạc nhiên, ông ta cảm thấy có hơi đáng tiếc, nhưng vẫn hoàn toàn có thể hiểu được lý do cô từ chối.
“Vậy lần sau lúc hai người không mặc quân trang, nếu có đến đây chụo ảnh, có thể để cho tôi bày ảnh ra ngoài được không?”
Lúc này Khương Thư Lan không từ chối nữa, cô gật đầu đáp ứng rồi đi. Chỉ là lần chụp ảnh lần sau không biết là khi nào nữa.
Vừa mới ra khỏi cửa, Chu Trung Phong cất mấy tấm ảnh đi rồi hỏi: “Sao em lại từ chối vậy?”
Anh nhìn thấy bên ngoài tủ kính của quán chụp ảnh có bày rất nhiều ảnh chụp, cảm thấy những người thời xưa mà được làm mẫu ảnh như vậy sẽ rất đáng tự hào.
Khương Thư Lan nói: “Chỉ là em không muốn người ta nhìn chằm chằm mình thôi.”
Vì cô có bộ dạng xinh đẹp nên từ nhỏ luôn bị người ta nhìn chằm chằm, cô thực sự không thích chút nào.
Chụp ảnh rồi lại còn bị người khác nhìn chằm chằm tiếp.
Điều này khiến Chu Trung Phong thoáng thở dài một hơi, anh không tiếp tục truy vấn nữa.
Hai người có được ảnh chụp rồi trực tiếp đi đến bưu cục luôn.
Mới là buổi sáng nên người tới bưu cục gửi đồ không quá nhiều, bên trong cửa sổ có một nữ cán sự tóc thắt bím đang ngồi dán tem.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nhìn nhau một chút, Chu Trung Phong mang trong mình thân phận quân nhân, kỳ thật không được tiện cho lắm.
Vì vậy Khương Thư Lan trực tiếp tiến đến gõ vào cửa sổ, thanh âm mềm mỏng nói: “Đồng chí, chúng tôi muốn gửi ảnh chụp, phiền cô cho chúng tôi hai phong thư và hai con tem ạ.”
“Tiền gửi nội thành bốn đồng, ngoài thành bảy đồng, tem mỗi loại một giá, hiện tại có ba loại tem, cô chọn loại nào?”
Nữ cán sự ngẩng đầu lên nói nhưng vẫn tiếp tục dán tem.
Khương Thư Lan ngạc nhiên, cô phải gửi đồ như vậy sao, không khỏi nói với nữ cán sự: “Đồng chí, phiền cô cho tôi xem mấy loại tem đó!”
Keo trong tay nữ cán sự kia dán được nửa con tem, nói: “Đợi chút!”
Xoay người liền đi tới chiếc bàn lớn phía sau đi tìm tem mới.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, chỉ thấy góc bàn lớn kia có một tầng tro bụi rất dày.
Cô không khỏi nhíu mày, như vậy cũng quá mức ô uế rồi.
Giờ phút này, khu bình luận liền đang trống rỗng bỗng hiện lên một hàng chữ.
[Thư Thư có biết dưới chiếc bàn kia chứa những mảnh tem hồng núi sông toàn quốc rất đáng giá không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận