Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 236:

Điều này khiến cho Miêu Hồng Vân cũng phải nhìn qua, hiếu kỳ nói: “Chị vẫn luôn muốn hỏi một người mới lấy chồng như em tại sao lại dẫn theo con của anh trai đến đây thế?”
Điều này thực sự rất hiếm thấy, lúc trước chưa quá thân quen cũng ngại chưa dám hỏi.
Khương Thư Lan cảm thấy đây không phải chuyện không thể nói, vậy nên cũng nói thật luôn: “Thiết Đản bị mắc bệnh hen suyễn, nhà em nói nơi hải đảo này thích hợp để những người bị như vậy sống, vậy nên em liền đưa thằng bé đến đây sống thử.”
Lời này nói ra, Vương Thủy Hương không khỏi đau lòng: “Mệnh đứa nhỏ này cũng khổ quá.”
Bệnh hen suyễn thì có ai mà không biết, không trị khỏi được, tuổi còn nhỏ mà sao đã mắc loại bệnh như thế này rồi.
Còn Miêu Hồng Vân lại đột nhiên nói: “Nếu là bệnh hen suyễn thì nhà em đưa đứa nhỏ đến hải đảo sống là đúng rồi.”
Dừng một lúc, chị ấy nhỏ giọng nói: “Mẹ chồng chị cũng bị mắc bệnh hen, năm đó khi còn ở thủ đô, bà ấy cứ phát bệnh liên tục, sau khi tới hải đảo rồi, cũng đã ba bốn năm nay rồi chưa phát bệnh lần nào.”
Lời này nói ra khiến cho ánh mắt Khương Thư Lan sáng rực lên: “Thật sao ạ?”
“Chị còn có thể lừa em được sao?”
Khương Thư Lan như thể buông bỏ được tảng đá lớn trong đầu vậy, lúc trước gặp được Hà Ngọc Trụ trên xe lửa, tuy rằng cũng nói giống hệt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chưa trải qua nghiệm chứng.
Hoặc có thể nói nếu chưa được tự mình kiểm chứng bởi những người xung quanh thì sẽ cảm thấy chưa được an tâm cho lắm.
Hiện giờ có một ví dụ là bà lão nhà hàng xóm như vậy rồi, Khương Thư Lan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô hỏi thêm: “Bình thường bà ấy có uống thuốc gì không ạ? Hay có ăn kiêng cái gì không chị?”
Miêu Hồng Vân lắc đầu: “Không, không làm gì hết, dù sao cũng rất kỳ quái, mẹ chị sau khi đến hải đảo rồi chưa hề phát bệnh lấy một lần nào.”
Khương Thư Lan nghe như vậy thì rất vui sướng, sau đó lúc nghe giảng khi đi nhặt hải sản lại càng nghiêm túc chăm chú hơn.
Thấy cô nghe rất chăm chú, Vương Thủy Hương lập tức dạy học ngay trên bãi biển, mắt mở to nhìn quét qua bãi biển.
Nhìn thấy bờ cát bên kia có in dấu gì đó, hình như là dấu vết do ốc còn lưu lại.
Vương Thủy Hương dẫn Khương Thư Lan tới đó xem, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, chị ấy cầm một cái xẻng bắt đầu xúc lên.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Thư Lan.
Dưới bờ cát, sau khi bị xúc lên, nơi bị đào lên liền liên tục văng nước ra ngoài, còn bắn lên cả mặt Vương Thủy Hương.
Vương Thủy Hương cũng không để ý đến Khương Thư Lan đang thay đổi sắc mặt mà tiếp tục giải thích với cô: “Có nước phun ra chứng tỏ có đồ bên trong, vẫn có thể lấy ra được.”
Cái xẻng cứ vậy xúc cát lên, âm thanh đào bới liên tục phát ra, một hồi liền đào thành một cái hố to.
Lúc xẻng đập vào thứ gì đó cứng rắn kêu phịch lên một tiếng.
Vương Thủy Hương chỉ biết là đã đào đến đúng chỗ rồi, chị ấy dùng xẻng gẩy gẩy qua, phía dưới cát lộ ra một con sỏ màu trắng nửa che nửa hở.
Ánh mắt Khương Thư Lan lập tức trừng lớn, men theo dấu vết dọc đường để tìm sò sao?
Vương Thủy Hương nhặt vỏ sò lên, đào ra một vũng nước ở bên cạnh để tẩy rửa, lộ ra hình một con sò hình ánh trăng. Thế là đưa cho Khương Thư Lan.
“Thư Lan, đây là sò ánh trăng, thịt bùi bùi ăn rất ngon, chỉ là không dễ bắt lắm vì nó chạy quá nhanh. Em muốn bắt được nó thì phải men theo dấu vết trên đường, cứ nhìn về phía trước là sẽ tìm được, nơi mà dấu vết dừng lại thông thường chính là ổ của bọn chúng, chỉ cần đào lên là lấy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận