Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 318:

Sau đó sư trưởng Lôi lại nghĩ đến một chuyện: “Đưa hai đứa nhỏ này đến chỗ Tiểu Khương đi, cho con bé nhìn qua hai đứa nhỏ một chút rồi lại đón hai đứa nhỏ về.”
Lời này nói ra, hai đứa nhỏ ở góc tường đang đấu đá nhau.
Lập tức đồng thanh mà nói: “Cháu không đi.”
Bộ dạng xấu xí như thế này thì sao mà dám đi gặp cô chứ.
Mất mặt chết mất!
Trẻ con cũng biết mất mặt mà.
Sư trưởng Lôi ở bên cạnh không khỏi nở nụ cười: “Không đi thì thôi, vậy mấy ngày này hai đứa cứ ở trong nhà đi, đợi khi nào miệng đỡ rồi thì hãng ra ngoài.”
Nếu Lôi Vân Bảo mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười, họ Lôi thì chắc sẽ bị trêu thành Thiên Lôi mất.
Cậu bé sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa mất.
Lời này lập tức khiến cho hai đứa nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bọn cháu sẽ ở lại trong nhà.”
Buổi sáng lúc ăn sáng, cả hai đứa nhỏ đều không húp nổi cháo.
Vì miệng đau vô cùng, cứ mở ra là đau, đụng phải nước ở trong cháo, khiến cho hai đứa nhỏ không khỏi gào khóc thảm thiết.
Khương Thư Lan đang dưỡng bệnh ở nhà hoàn toàn không biết những chuyện này.
Hai đứa nhỏ quay về nhà họ Lôi để trả gà, vậy mà lại còn gặp phải chuyện lớn như thế này.
Khương Thư Lan bị sốt ước chừng khoảng ba ngày, đến ngày thứ tư mới coi như khỏi ốm hoàn toàn.
Cơ thể cũng lanh lẹ khỏe mạnh trở lại.
Không uể oải yếu ớt như trước, thậm chí còn không có chút tinh thần nào.
Cô coi như cũng hiểu được bị ốm mệt mỏi đến mức nào, vừa khỏi ốm dậy cả người lập tức linh hoạt trở lại.
Nhưng hồi phục nhanh chóng như thế cũng là nhờ có Chu Trung Phong chăm sóc vô cùng tốt.
Mấy ngày nay khi Khương Thư Lan bị ốm, toàn bộ đều dựa vào một tay Chu Trung Phong chăm sóc, từ ăn cơm đến dọn rửa, muốn cái gì liền có cái đó, có thể đáp ứng được gì anh lập tức đáp ứng.
Cô thực sự rất biết ơn Chu Trung Phong, vậy nên chuyện đầu tiên sau khi khỏe lên chính là đi tìm Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong đang bận bịu ở ngoài sân, anh chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, lộ ra đường cong cơ thể rắn chắc, thoạt nhìn có hơi gầy một chút, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Khương Thư Lan cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu ra, đi lên đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng anh, thấp giọng nói: “Chu Trung Phong, cảm ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc cho đồng chí Khương Thư Lan.”
“Không có anh, đồng chí Khương Thư Lan chắc chắn không thể khỏi ốm nhanh như vậy được.”
Chu Trung Phong được ôm ngang hông, vừa định nói gì đó, ngoài cửa đã có người đang nhìn.
Khương Thư Lan không thấy được nên lại mặt dày nói tiếp, thanh âm uyển chuyển: “Tiểu nữ không có gì để trả ơn, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Lời này nói ra, bên trong bên ngoài lập tức trở nên im lặng.
Mặt của Chu Trung Phong lập tức đỏ lên.
Mãi đến khi có trận cười ha ha từ bên ngoài cửa truyền đến.
“Không ngờ cô vợ nhỏ này của Chu Trung Phong lại nghịch ngợm đến như vậy!”
Là Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu, bọn họ tới để tìm Chu Trung Phong nói chuyện.
Hoàn toàn không ngờ rằng sẽ được chứng kiến một màn này.
Không ngờ rằng đồng chí Tiểu Khương thoạt nhìn rất hướng nội hay ngại ngùng này, lại có mặt hờn dỗi nghịch ngợm như vậy.
Nghe được lời này, Khương Thư Lan đang đứng ở trong sân hoàn toàn cứng lại rồi.
Cô không biết bên ngoài vậy mà lại có người, không khỏi dậm chân một cái, đưa tay ra nhéo cánh tay Chu Trung Phong.
“Anh đó, cái đồ đáng ghét này, sao lại không nói là bên ngoài có người?”
Nếu như nói bên ngoài có người thì cô đã không càn rở như vậy rồi, mất mặt chết đi được.
Chu Trung Phong nhịn không được mà nở nụ cười, buông công cụ trong tay của mình ra, dỗ dành Khương Thư Lan: “Là anh không đúng, bỏ đi, em vào trong nhà trước đi.”
Khương Thư Lan trừng mắt liếc anh một cái, không dám nhìn thẳng vào chính ủy Tống và đội trưởng Triệu nữa mà trực tiếp chạy vào trong phòng.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận