Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 35 - Chương 35

Xã viên ở bên cạnh lắc đầu: “Chuyện này không ngăn cản được đâu, Lệ Hồng à, cô mau mau tranh thủ thời gian về nhà trước đi, rồi nhanh chóng khóa cửa lại.”
Lời này nói xong, Tưởng Lệ Hồng tức giận, cô ta chạy trước một đoạn.
Lúc này mới đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu lại, kéo Tưởng Tú Trân: “Chị, chị, chị mau giúp em đi khuyên nhủ mẹ nuôi với!”
Tưởng Tú Trân thờ ơ nhìn: “Lúc cần đến tôi thì biết gọi tôi là chị, lúc không cần đến tôi thì dốc hết sức khi dễ Thư Lan nhà tôi, tôi không có người em gái như cô đâu.”
“Nhìn trên phương diện tình cảm chị em, tôi khuyên cô mau mau trở về, nếu như trở về chậm, sợ là nhà họ Giang của cô chẳng còn gì nữa.”
Tưởng Lệ Hồng tê cả tay, giận điếng người khi nghe lời này rồi.
Muốn cầu xin ở trước mặt Khương Thư Lan, Khương Thư Lan lại xoay đầu qua một bên, căn bản là không để ý đến cô ta.
Khi dễ cô, còn muốn nhờ cô cầu xin dùm? Đừng có mà mơ!
Chuyện này hoàn toàn không thể xoay chuyển, Tưởng Lệ Hồng nôn nóng sốt ruột mà quay đầu về nhà, chưa gì đã nhìn thấy Giang Mẫn Vân thong dong trở về từ công xã.
“Thím, có chuyện gì vậy?”
Trên mặt Giang Mẫn Vân mang theo nụ cười, là nụ cười được như ý nguyện, cô ta được thay đổi vận mệnh.
“Mẫn Vân à, cuối cùng con cũng đã trở lại, nhanh lên, nhanh về nhà với ta, nhà họ Khương, người nhà họ Khương đánh tới cửa rồi kia kìa!”
Đầu tóc Tưởng Lệ Hồng tán loạn, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bộ dạng suy sụp nói.
“Cái gì? Nhà họ Khương dựa vào cái gì mà đánh đến nhà chúng ta chứ ạ? Có còn biết tuân thủ luật pháp hay không? Đi tìm đại đội trưởng thôi!”
Lông mày Giang Mẫn Vân dựng lên.
“Còn luật pháp gì nữa, lúc con đoạt đối tượng xem mắt của Thư Lan người ta, sao không nói đến chuyện luật pháp đi!”
Tưởng Lệ Hồng lau mồ hôi: “Thôi, ta không nói nhiều với con nữa, ta đi về xem thử trước, con tranh thủ thời gian mà trở về, lúc con gây chuyện thì con phải nhớ chùi đít, không thể để liên lụy đến em trai con.”
Dứt lời, Tưởng Lệ Hồng giống như bị chó đuổi, chạy rơi mất một chiếc dép, nhưng vẫn vội vã chạy về nhà.
Để lại một mình Giang Mẫn Vân lẻ loi mà đứng yên tại chỗ.
Cô ta vô thức nhìn về phía Khương Thư Lan, nhưng mà không đợi cô ta mở miệng.
Các xã viên trong đại đội Ma Bàn nhịn không được, nói: “Sinh viên Giang, việc này cô làm không có đạo đức cho lắm, chẳng lẽ cô không biết, xưởng trưởng kia là đối tượng xem mắt của con bé Thư Lan sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ cô không biết sau lưng con bé Thư Lan sắp bị tên nhóc thối nhà họ Trịnh kia dồn ép tới chết đó sao?”
“Tôi thấy cô ta biết, cô ta đã biết, mà còn làm loại chuyện tán tận lương tâm như vậy, quả thực chính là muốn bức bách con bé Thư Lan tới chết!”
Giang Mẫn Vân biết việc mình làm không được phúc hậu, nhưng mà lúc ở công xã, mọi người đều chúc mừng cô.
Đến tận khi cô ta trở về đại đội Ma Bàn mới là công khai chỉ trích cô ta.
Khuôn mặt Giang Mẫn Vân tức khắc đỏ lên: “Tôi... Khương Thư Lan, cô nói giúp tôi đi!”
Cô ta cũng đã xin lỗi Khương Thư Lan rồi. Tiếp nhận kết quả xử phạt luôn rồi.
Lúc này Khương Thư Lan mới đi ra từ sau lưng Tưởng Tú Trân, giọng nói của cô bình tĩnh: “Nói cái gì? Nói tôi xem mắt thất bại, nói cô không có đoạt, hay là nói chúng ta nở một nụ cười xóa hết hận thù?”
“Sinh viên Giang, tôi kiến nghị cô nhanh về nhà đi.”
Bằng không, nhà họ Giang sợ là không còn gì nữa.
Giang Mẫn Vân không ngờ tới rằng sẽ nhận được một câu trả lời như vậy, cô ta tức giận, dậm chân một cái: “Cô không sợ công an sẽ bắt toàn bộ người nhà họ Khương các người sao?”
Khương Thư Lan trợn to mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt nhìn cô ta như một tên ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận