Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1311:

Thanh âm còn hơi nấc lên, hiển nhiên cũng đã khóc.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, sờ sờ đầu tóc Tiểu Thiết Đản. Tóc của cậu nhóc rất mềm mại, không có đâm tay chút nào.
Cô an ủi nói: “Đi chơi cùng mấy đứa em đi, bọn chúng vừa trở về, có chút chưa kịp quen thuộc.”
Cứ nhìn Nháo Nháo cùng với An An chỉ dính ở trong ngực cha Khương cùng mẹ Khương là biết.
Sau khi nhận được phân phó như vậy, Tiểu Thiết Đản ngay lập tức cảm thấy bản thân có nhiệm vụ rất lớn, mang theo mấy em trai đi làm quen hoàn cảnh trong nhà.
Cậu nhóc gật gật đầu: “Giao cho cháu.”
Cậu nhóc mới mười tuổi, giọng điệu đã có vài phần trầm ổn.
Giống hệt ông cụ non vậy.
Khương Thư Lan nhìn theo sau khi cậu nhóc rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Chu Trung Phong, Thư Lan thực sự biết cách giáo dục trẻ con.
Khương Thư Lan không kìm được bật cười một cái, chỉ là vừa mới xoay người, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nét tươi cười chậm rãi biến mất.
Cô cùng với Chu Trung Phong bước vào phòng, đóng cửa lại.
Cô không biết giây phút khi cô vừa đóng cửa lại kia, sự náo nhiệt trong nhà chính đột ngột trở nên an tĩnh.
Mấy đứa trẻ có thể không hiểu, nhưng người lớn bọn họ lại lo lắng mà nhìn căn phòng kia.
Bởi vì không khí căng thẳng người lớn tạo thành, làm cho bọn trẻ cũng trở nên an tĩnh theo.
Cha Khương lên tiếng: “Tiểu Thiết Đản, con mang mấy đứa em ra ngoài chơi đi.”
Nói xong, liền đem Nháo Nháo và An An thả từ trên đùi xuống đất.
Tiểu Thiết Đản gật gật đầu, lo lắng mà nhìn thoáng qua phòng phía trong, anh họ thứ năm Khương Đại Sơn cùng anh họ thứ sáu Khương Đại Hà bên cạnh cùng đi theo lại đây.
Bọn họ là hai đứa bé nhà anh ba Khương.
“Tốt, Tiểu Thiết Đản, nơi này có người lớn quản, chúng ta mang em trai nhỏ ra ngoài chơi tuyết đi.”
Khương Đại Sơn cùng với Khương Đại Hà, một người mười hai, một người mười ba.
Cũng coi như là một đứa trẻ đã lớn.
Lại là anh của Tiểu Thiết Đản, bọn họ nói Tiểu Thiết Đản vẫn nghe vào.
Cậu nhóc gật gật đầu, cầm tay Nháo Nháo cùng với An An, An An chỉ để cho cậu nhóc dắt tay, ngược lại Nháo Nháo là người dễ quen, một lúc liền trở nên quen thuộc với Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà.
Một câu anh Đại Sơn, hai câu anh Đại Hà.
Làm cho hai anh họ hết sức thấy mới lạ.
Tống cổ hết bọn bé nhất ra ngoài.
Trong phòng còn có bốn đứa lớn đâu, lớn nhất là con cả của Tưởng Tú Trân, bằng tuổi với Khương Thư Lan, gọi là Khương Học Dân.
Tuy nhiên cậu ta còn chưa có kết hôn, đã hai sáu hai bảy tuổi, già đầu rồi, mém tí làm cho Tưởng Tú Trân gấp muốn chết.
Cậu ta là người lớn, phía dưới còn có hai người em trai, cũng đều hơn hai mươi tuổi.
Tiếp theo chính là anh hai nhà họ Khương có hai người con, đứa lớn cũng mười chín, đứa thứ hai mười tám.
Nhà họ Khương cũng không biết là như thế nào, đời nào cũng kết hôn muộn, còn không phải ba anh em nhà họ Khương đều đã lập gia đình, thì một người cũng chưa kết hôn.
Tuy nhiên trong mắt cha Khương nhìn vẫn chưa thấy họ trưởng thành.
Cha Khương hướng về mấy đứa cháu nội nói: “Học Dân, Học Hoa, Học Vệ, ba đứa ở lại.”
“Còn lại đều ra ngoài hết đi.”
Mấy đứa cháu còn lại có chút không tình nguyện, muốn nói bọn chúng cũng là người lớn, nhưng lại bị cha Khương đuổi đi: “Nháo Nháo với An An bên kia không có người lớn nhìn, mấy đứa đi ra coi, ông cũng yên tâm chút.”
Một câu này cũng đủ khiến cho mấy đứa cháu không được kêu tên lập tức đi ra ngoài.
Dư lại những người đứng trong phòng, cũng không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Cha Khương: “Nghe thật kĩ.”
Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.
Phòng phía trong.
Khương Thư Lan còn không biết, bọn họ đi vào, không khí bên ngoài liền thay đổi.
Cô cùng với Chu Trung Phong sau khi tiến vào, liền nhìn thấy anh tư Khương nửa nằm ở trên giường đất.
Bởi vì lúc trước không gọi người lớn đến đây giúp anh tư Khương, chỉ có Tiểu Thiết Đản hỗ trợ đưa anh lên giường, cho nên dẫn tới người nằm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong trao đổi một ánh mắt, Chu Trung Phong lập tức đi qua, không báo trước mà đem anh tư Khương đỡ ngồi dậy dựa vào giường đất.
Mặt anh tư Khương có hơi đỏ, có chút quẫn bách cùng với xấu hổ, càng nhiều hơn chính là cảm thấy bản thân làm cho em gái xấu mặt.
Nhìn thấy anh trai quẫn bách, Khương Thư Lan vội thay đổi đề tài, đem đồ vật đưa qua: “Anh tư, anh thử đeo cái bao đầu gối này, rồi ngồi thử cái xe lăn này xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận