Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 754:

Về phần hàng hóa mà nhà Khương Thư Lan tự chuẩn bị, Chu Trung Phong liền kêu đội trưởng Triệu, đội trưởng Na cùng với chính ủy Tống, Bốn Mắt và Hầu Tử tới khuân vác cùng, khoảng ba lượt mới coi như vận chuyển xong được hết lên thuyền.
Trên đường chuyển đồ, đội trưởng Triệu cảm thán: “Chu Trung, vợ của cậu chắc là hận không thể chuyển hết được cả nhà cho cha mẹ chồng cậu có phải không?”
Nhiều đồ như vậy, chỉ riêng đồ nhà bọn họ thôi cũng đã chiếm nửa kho hàng rồi.
Chu Trung Phong: “Thư Lan lo lắng cha mẹ tôi ở bên đó ăn không no, mặc không ấm.”
Vậy nên cô mới muốn chuẩn bị hết mấy thứ đồ này một lượt luôn.
Từ ăn cho tới dùng, đến cả mặc nữa.
Dường như bao hàm hết mọi thứ như đồ ăn, quần áo, sinh hoạt cùng với thuốc men.
Chính ủy Tống ở bên cạnh cũng thở dài một hơi: “Vợ của cậu cũng chu toàn thật đó.”
Mỗi lần hắn ta muốn chuẩn bị ít đồ cho cha mẹ mình thì đều bị lão Tiêu ngăn cản hết.
Sau đó thì chính ủy Tống cũng không còn cách nào hết, chỉ có thể tự mình gửi tiền, nhưng mà đàn ông mà, bận bịu công việc, căn bản không chăm sóc nổi, mỗi lần đều có rất nhiều điều nghĩ muốn nhưng không làm được.
Ít nhiều đây vẫn là khiếm khuyết của bọn họ.
Lại thấy Khương Thư Lan cẩn thận lo nghĩ cho cha mẹ chồng như vậy, mọi người nhìn không khỏi ngưỡng mộ không thôi.
Chỉ có duy nhất đội trưởng Na là đắc ý cười: “Mọi người không biết sao? Vợ tôi coi mẹ tôi như mẹ ruột cô ấy vậy, mẹ tôi cũng coi cô ấy như con gái ruột.”
Dù sao ai nấy cũng hiểu rõ tình cảm của bà lão Na với hai vợ chồng Miêu Hồng Vân đội trưởng Na rồi.
Nghe thấy đội trưởng Na nói lời này, đội trưởng Triệu liền tức giận nói: “Biến đi!”
Toàn thích chọc ngoáy người khác.
Đội trưởng Na: “...”
Chu Trung Phong thấy vậy thì cười lên, đợi sau khi chuyển xong hết đồ rồi thì anh cũng chuẩn bị phải lên thuyền, lần này đi có lẽ cũng phải đến mười ngày nửa tháng, thậm chí còn có thể hơn.
Chính ủy Tống: “Đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Ai nấy cũng đều biết, lần đi này Chu Trung Phong sẽ gặp phải chuyện gì.
Bởi vì chưa từng có ai đi con đường này, mà Chu Trung Phong lại chính là người mở rộng con đường này.
Chu Trung Phong gật đầu, anh đứng trên boong tàu nhìn về phương xa.
Quả nhiên ngay khi tiếng còi tàu vang lên, mẹ Khương cha Khương dìu Khương Thư Lan từ phía xa đi tới.
Bụng của Khương Thư Lan giờ đã lớn lắm rồi, nhìn theo bóng hình rời đi của Chu Trung Phong, vẫy vẫy tay với anh: “Chu Trung Phong, nhớ quay về sớm một chút nhé.”
“Con vẫn đang chờ để gặp anh đó.”
Câu cuối cùng kia khiến cho mọi người trên bến tàu nhịn không được mà cười lên, cười xong lại không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Bởi vì hình ảnh Khương Thư Lan mang thai như đại diện cho hình ảnh của rất nhiều người vợ quân nhân trên đảo.
Chu Trung Phong đứng trên boong tàu, trầm mặc một hồi: “Em cũng quay về sớm đi.”
Về phần bản thân, anh có thể quay về sớm được hay không thì anh không hề biết, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức.
Cố gắng quay về trước khi hai đứa nhỏ được sinh ra.
Căn cứ ở Tây Bắc.
Căn tin đột nhiên có nhiều người một cách hiếm thấy.
Mọi người một thân mặc đồng phục màu lam, buộc dây ngang bụng như chiếc bánh chưng, hướng tới căn tin hỏi: “Hôm nay còn canh rong biển không?”
“Không thì canh tảo tía cũng được!”
Vừa mở miệng ra đã nứt hết môi, mồm miệng từ trong ra ngoài đều đã khô nứt nở loét, sưng phù hết lên.
Canh tảo tía cùng với canh rong biển kia đã bị ngừng cung cấp một thời gian rồi.
Rõ ràng cảm thấy được cơ thể đã có rất nhiều thay đổi so với trước kia, trên tay bắt đầu khô nứt, buổi sáng đánh răng còn chảy máu, thậm chí còn không thể đi vệ sinh được.
Cán sự căn tin lắc đầu mà nói: “Không có, chưa có rong biển lẫn tảo tía, một tuần trời rồi chưa có.”
Nghe được lời này, mọi người chỉ biết quay mặt qua nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận