Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 148:

Người phụ nữ này còn dẫn theo con nên cô ta không quá cảnh giác đối phương.
Hơn nữa, giọng của đối phương còn là giọng Đông Bắc, vừa nghe là biết chính là người Đồng Bắc, không giống như đang lừa cô ta.
Khương Thư Lan nắm tay Tiểu Thiết Đản, cúi đầu trả lời: “Ở toa xe mười hai!”
Cánh tay đang bế đứa nhỏ của người phụ nữ mặt tàn nhang đầu trùm khăn có hơi cứng lại: “Giường nằm sao?”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Tiểu Thiết Đản liền mở miệng, vẻ mặt khờ dại: “Đúng vậy còn có thể nằm xuống để ngủ nữa đó, thím à, cha cháu lợi hại lắm, ông ấy biết kiếm được rất nhiều tiền, còn bôn ba chạy khắp nơi được!”
Điều này khiến người phụ nữ mặt tàn nhang thả lỏng hơn vài phần: “Bạn nhỏ à, cha cháu làm nghề gì vậy?”
Cô ta có khả năng làm thân được với mấy đứa nhỏ, nếu là đứa nhỏ bình thường chắc chắn đã bị cô ta dụ dỗ được rồi.
Nhưng Tiểu Thiết Đản thì không như vậy, vì nguyên nhân là thân thể cũng như hoàn cảnh lớn lên, không có mẹ nên luôn bị bạn bè cùng đội sản xuất cười nhạo.
Từ nhỏ cậu bé đã thành thục hơn người khác, vậy nên cậu bé không thích đối phương cho lắm: “Cháu không nói cho thím đâu, nếu thím cua cha cháu, làm cha của con thím thì cháu biết làm sao bây giờ?” Dừng một lúc, lại trưng ra bộ mặt khờ dại ra, nói: “Thím, em trai thím bế sao không nói lời nào vậy? Thím cho em ấy xuống chơi với cháu đi!”
Khương Thư Lan hít vào một hơi, lại nhắc đến đúng chỗ rồi.
Người phụ nữ mặt tàn nhang liền xác nhận một chút, hóa ra điều kiện của người phụ nữ kia trong nhà cũng không tệ lắm.
Nếu không chắc chắn sẽ không mua được phiếu giường nằm, lại càng không chỉ vì đụng phải người ta mà mở miệng ra đòi bồi thường năm đồng.
Nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Tiểu Thiết, trong lòng cô ta không khỏi rùng mình: “Em trai đang ngủ, đợi em ấy tỉnh ngủ sẽ cho chơi với cháu nhé.”
Sau đó, cô ta lập tức im bặt lại, dường như không định nói gì nữa.
Tiểu Thiết Đản cảm thấy cô ta không thú vị chút nào, nắm tay Khương Thư Lan khua khua, Khương Thư Lan liếc mắt nhìn cậu bé một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu bé liền im lặng đi ở phía trước mà dẫn đường, xuyên qua từng toa xe một.
Khương Thư Lan để ý đến người phụ nữ kia có trao đổi ánh mắt với người đàn ông ở toa xe bên cạnh.
Cô dùng khóe mắt nhìn qua, nhớ kỹ diện mạo của người đàn ông kia.
Giả vờ lơ đãng nói: “Chị ơi, đây là chồng chị sao?”
Người phụ nữ mặt tàn nhang nhất thời cả kinh: “Đúng vậy!”
Ngữ khí vô cùng hàm hồ.
Khương Thư Lan không tiếp tục hỏi nữa, cô sợ hỏi tiếp sẽ rút dây động rừng.
Lúc đối phương sắp không còn kiên nhẫn nữa, cuối cùng bọn họ cũng đến được toa xe giường nằm của mình.
Tiểu Thiết Đản chợt buông tay Khương Thư Lan ra.
Chạy về phía trước như đạn pháo, vọt vào trong lòng của Chu Trung Phong, giòn tan mà gọi: “Cha, mẹ đụng phải người ta rồi, phải bồi thường tiền, cha mau lấy tiền ra đi!”
Chu Trung Phong vốn đang nói chuyện với người đàn ông trung niên giường trên về bệnh tình của Tiểu Thiết Đản, thanh âm nhất thời im bặt lại.
Mang theo chút khó hiểu mà nhìn, Tiểu Thiết Đản từ trước đến giờ đều gọi anh là dượng, gọi Khương Thư Lan là cô, không hề gọi bọn họ là cha mẹ.
Trừ khi...
Chu Trung Phong rùng mình, bế Tiểu Thiết Đản lên, Tiểu Thiết Đản hướng vào bên tai Chu Trung Phong mà nhỏ giọng nói: “Người xấu đó ạ!”
Hoàn toàn là bộ dạng đứa con làm nũng cha mình.
Không một ai hoài nghi hết.
Trong lòng Chu Trung Phong không khỏi rùng mình, chỉ thấy Khương Thư Lan dẫn đến một người phụ nữ mặt tàn nhang đầu trùm khăn đang bế một đứa bé.
“Mình à, vừa rồi lúc em đi lấy nước không cẩn thận làm rơi nước vào người đối phương, hình như còn rơi cả vào người đứa nhỏ, phải bồi thường cho người ta năm đồng cùng với áo bông mà anh đặt ở phòng khoang tàu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận