Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 566:

Lúc này thấy Chu Trung Phong có thể trực tiếp gọi điện thoại về được cho người ở dưới quê mình, sao cô có thể không kinh ngạc được chứ!?
Ba phút sau.
Bên kia truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Là Chu Trung Phong sao?”
“Là em đây.” Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Thư Lan muốn nói với chị mấy câu, để em đưa điện thoại cho cô ấy cho chị.”
Dứt lời, trực tiếp đưa ống nghe qua cho Khương Thư Lan.
Kỳ thật lúc Khương Thư Lan cầm lấy ống nghe có chút ngớ ra, cô run rẩy một hồi, sau đó nghe được thanh âm quen thuộc truyền từ bên kia tới: “Thư Lan?”
Là giọng của chị dâu cả.
Trong nháy mắt thanh âm của Khương Thư Lan có chút nghẹn ngào: “Chị dâu cả.”
Cô rất nhớ người thân của mình.
Sau khi lấy chồng rồi, cô không còn được nghe thấy thanh âm của bọn họ nữa, có nhớ cũng không thể nghe được tin tức gì ở trong nhà.
“A, là em đây.”
Giọng của Tưởng Tú Trân cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Thư Lan, em ở bên đó có khỏe không?”
Khương Thư Lan muốn nói rất nhiều điều, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể nói ra thành lời được nữa.
Cô là người chỉ biết nói mình ổn chứ không kể khổ bao giờ, xiết chặt lấy ống nghe rồi nói: “Em ở bên này tốt lắm, có rất nhiều hải sản ăn không hết được, cũng không có ai cười nhạo em là người từ bên ngoài tới, Chu Trung Phong cũng đối xử rất tốt với em....”
Nói một hồi liền dừng lại một lúc, giọng nói lúc này đây mang theo mấy phần nức nở: “Em ở nơi này rất tốt, nhưng mà lại không có mọi người....”
Đây chính là chuyện đáng tiếc nhất của một cô gái khi bị gả đi xa.
Tưởng Tú Trân ở bên kia cũng không nhịn được nữa rồi: “Thư Lan, Thư Lan, hãy nghe lời chị nói, em ngoan một chút, đừng khóc nữa, đều đã kết hôn rồi, là người lớn rồi, người nhà không phải là cố ý không viết thư cho em đâu.”
“Mỗi lá thư của em, người nhà đều nhận được, nhưng mà....” Tưởng Tú Trân siết chặt ống nghe, thấp giọng nói: “Nhưng mà, em có biết Trịnh Hướng Đông cứ liên tiếp tới bưu cục để hỏi địa chỉ của em hay không, vậy nên người nhà mới không dám viết thư gửi lại cho em.”
Bởi vì chị ấy làm ở công xã, lại có người thân thích ở bưu cục, vậy nên mỗi lần có thư của Khương Thư Lan gửi đến là có thể trực tiếp đến được tay bọn họ luôn.
Không để cho Trịnh Hướng Đông lấy được.
Nhưng chỉ cần bọn họ viết thư gửi cho Khương Thư Lan một lần, đối phương sẽ giống như con linh cẩu vậy, chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể tìm được nơi ở của đối phương.
Bọn họ căn bản không dám viết thư hồi âm cho Khương Thư Lan!
Lúc nghe đến tên của Trịnh Hướng Đông, Khương Thư Lan lập tức có chút hoảng hốt, thời gian này sống trên hải đảo quá mức an nhàn rồi.
An nhàn đến mức, cô thậm chí còn sắp quên cả Trịnh Hướng Đông rồi.
“Thư Lan?”
“Em có còn nghe không?”
Khương Thư Lan im lặng một lúc lâu khiến cho Tưởng Tú Trân vô cùng lo lắng.
“Cũng tại chị, lại đi nói chuyện xui rủi này với em làm gì!”
“Thư Lan, em gọi điện thoại tới đây chắc chắn là có chuyện gì quan trọng đúng không?”
Bàn tay siết chặt của Khương Thư Lan rất nhanh đã được Chu Trung Phong nắm lấy, điều này khiến cho cô có cảm giác an toàn hơn được phần nào.
Cô gật đầu: “Đúng vậy, chị dâu cả, em muốn nói với chị là....”
“Em mang thai rồi.”
Đầu dây điện thoại bên kia lúc này lập tức an tĩnh.
Sau đó Tưởng Tú Trần mừng như điên: “Thư Lan, em nói em mang thai rồi sao?”
Chị ấy giống như một người mẹ già vậy, cứ liên tục hỏi lại để xác nhận với Khương Thư Lan.
Sau khi Khương Thư Lan trả lời lại rồi, Tưởng Tú Trân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đây là chuyện tốt, đây là chuyện tốt, Thư Lan nhà chúng ta sắp làm mẹ rồi.”
Trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết.
“Không được, chị phải về, phải về nói với cha mẹ một tiếng, nhất là mẹ, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, không biết em có mang thai chưa, bây giờ thì tốt rồi, mẹ không còn cần phải lo lắng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận