Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 460:

Giáo sư Từ không muốn nghe nữa, lôi cậu ta ra ngoài, thấp giọng mà uy hiếp: “Nếu như cậu không quản cái miệng mình lại, lần sau đi đâu công tác tôi sẽ mặc kệ cậu, không dẫn cậu đi theo ở đâu hết.”
Trần Chí Cương: “...”
Xung quanh nháy mắt lập tức im lặng.
Đợi tiễn những người này đi rồi, Chu Trung Phong đi chậm lại phía sau mấy bước, lấy từ trong túi ra một món đồ, nhìn thoáng qua căn tin, lại nhìn thoáng qua mấy chuyên gia sắp đi ra khỏi cửa.
Lập tức đặt ở trên ghế, rồi nhanh chóng rời đi khỏi đó.
Vừa đuổi theo, đội trưởng Na đã hỏi: “Cậu vừa mới cúi đầu viết gì ở ghế vậy?”
Lúc Trần Chí Cương còn đang tranh luận với giáo sư Từ, anh ấy đã chú ý được, phó đoàn Chu liền đưa tay ra viết gì đó ở trên ghế.
Chu Trung Phong chuyển đề tài: “Không có gì.”
Dừng một lúc, anh lại hỏi: “Ký túc xá cho mấy chuyên gia đã sắp xếp xong hết chưa?”
Đội trưởng Na gật đầu: “Cùng nhau đưa bọn họ đến đó đi, anh sợ dẫn bọn họ đến mà bọn họ không ưng, dựa vào miệng của Trần Chí Cương lại bắt đầu nhanh hơn xe lửa mà đắc tội với người khác mất.”
Chu Trung Phong cũng gật đầu.
Đợi đến lúc Chu Trung Phong đi tới cùng nhau trao đổi ý kiến với nhóm chuyên gia.
Đội trưởng Na đứng ở phía sau, bắt đầu nói: “Tôi cũng muốn hỏi xem sao phó đoàn Chu lại tới đây?”
Đợi mấy người của nhóm chuyên gia đi rồi, mấy người ở trong phòng bếp cũng đi ra, sĩ quan hậu cần đi ở phía trước, theo sau chính là Tiểu Lưu cùng với Khương Thư Lan.
Kỳ thật hôm nay sĩ quan hậu cần tạm thời để Khương Thư Lan làm nấu chính, cô còn có chút thấp thỏm.
Dù sao đây chính là cơm nấu cho mấy chuyên gia bên ngoài ăn, nhưng sau khi sĩ quan hậu cần bưng đồ ăn ra, thấy đồ ăn trên bàn được ăn sạch sẽ hết không còn sót lại chút nào.
Cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sĩ quan hậu cần nhặt đĩa đồ ăn lên, lại nhìn xem: “Vừa rồi mấy chuyên gia kia còn chê cười đồ ăn của chúng ta giống như đồ ăn cho heo, cô xem xem này....”
Cậu ấy chỉ vào mấy chiếc đĩa: “Đây mà là đồ ăn cho heo được sao? Nếu như là đồ ăn cho heo thì sao có thể ăn sạch sẽ như vậy được?”
Mấy người Tiểu Lưu ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng là vẫn là sĩ quan hậu cần nhà của chúng ta phản ứng nhanh, để cho Tiểu Khương nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, nếu như Tiểu Khương hôm nay không phụ trách nấu cơm, sợ là đổi người khác nấu thì sẽ bị mấy chuyên gia kia chê cười mất.”
Căn tin của quân đội bọn họ cũng đâu có kém gì căn tin ở bên ngoài đâu.
Lời này khiến cho sĩ quan hậu cần nhịn không được mà nói: “Vẫn là tay nghề nấu ăn của Tiểu Khương tốt.”
Khương Thư Lan được mọi người khen nên có hơi ngại ngùng: “Tôi cũng chỉ là học nấu hải sản từ Tiểu Lưu thôi.”
Kỳ thật, lại nói tiếp thì cũng kỳ quái, đều là nấu nướng như nhau, thậm chí có nhiều phương pháp xử lý hải sản cũng là do Tiểu Lưu dạy lại cho cô.
Nhưng không hiểu sao cô lại nấu ra được hương vị còn ngon hơn cả mấy người Tiểu Lưu nấu: “Được rồi, có đầu bếp Tiểu Khương ở đây, kế tiếp chúng ta không còn phải cần lo lắng về mấy chuyên gia kia nữa.”
Sĩ quan nhịn không được mà cười cười: “Tôi cũng không ngờ Tiểu Khương ra tay một cái là đã trấn được mấy chuyên gia kia rồi.”
Hiện tại cậu ta ngẫm lại, chuyện tốt nhất cho đến bây giờ, chính là nghe Chu Trung Phong nói một câu Khương Thư Lan tay nghề tốt liền thuận thế hỏi Khương Thư Lan tới đây làm.
Nếu như căn tin của bọn họ không mời được đầu bếp này về, sợ là sau này nấu đồ ăn mời người ngoài sẽ phải chịu xấu hổ mất.
Khương Thư Lan mím môi cười: “Làm sao mà lợi hại bằng sĩ quan hậu cần được chứ.”
Kể từ khi Chu Trung Phong bị Hầu Tử gọi đi, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa gặp qua được đối phương.
Cũng không biết bên kia như thế nào rồi.
Khương Thư Lan áp chết nỗi lo lắng trong lòng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận