Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 366:

Vẻ mặt Vương Thủy Hương đau khổ: “Biết vậy đã nghe lời Thư Lan nói, sớm rời đi là tốt rồi.”
Cái này thì tốt rồi, thực sự không về được.
Khương Thư Lan nhấp môi, ngăn chặn sự lo lắng: “Chúng ta trèo lên chỗ đá ngầm cao hơn đi.”
*
Giữa trưa, Chu Trung Phong từ bộ đội trở về nhà, thấy có sự khác thường, hai đứa trẻ không ở nhà, mà Khương Thư Lan vốn nên ở nhà nghỉ ngơi cũng không thấy.
Anh hơi nhíu mày, nhìn đồng hồ đã thấy là một giờ rưỡi.
Không được rồi!
Chu Trung Phong đợi một lúc, rồi đi sang nhà họ Na bên cạnh hỏi, đoàn trưởng Na cũng trợn tròn mắt: “Vợ chú cũng không về nhà sao?”
Vợ đoàn trưởng Na cũng chưa về nhà.
Bà cụ Na nói: “Buổi sáng Hồng Vân và Tiều Khương, với cả Thủy Hương cùng nhau đi biển bắt hải sản. Đi hỏi xem Thủy Hương có trở về không?”
Nếu như Thủy Hương cũng chưa có trở về, vậy thì chắc chắn là có chuyện rồi.
Nửa giờ sau.
“Đồng chí Vương Thủy Hương cũng chưa về nhà.”
Cái này làm cho ba người đàn ông đều ngây ngẩn cả người.
Chu Trung Phong dẫn đầu nói: “Buổi sáng có thủy triều hay không?”
Người đi biển bắt hải sản thường bị nhốt bởi thủy triều, chỗ nào cũng có. Đoàn trưởng Na tìm người hỏi thăm: “Thật đúng là có, buổi sáng là thời điểm con nước lên.”
Điều này làm cho ba người đàn ông càng thêm lo lắng.
Chu Trung Phong: “Đi tìm ngư dân hỏi thử, chia nhau ra hành động tìm người.”
Dứt lời, ba người liền chia nhau chạy đi.
Sáu giờ chiều.
Nhóm người Khương Thư Lan đã bị nhốt từ lâu, hiện tại trong lúc này có rất nhiều đồ biển bị sóng đánh lên đây, có con cua, có con sò, còn có một con cá mú nặng khoảng chừng ba cân.
Con cá mú này bị sóng đánh đến mức hơi thở thoi thóp, bơi tới vũng nước dưới chân Khương Thư Lan, sau đó bất động, mắc cạn trên đá.
Dưới tình huống như vậy Khương Thư Lan khom lưng nhặt cá mú bỏ vào thùng, cũng coi như là trong cái khổ lại có cái may.
Bảy giờ rưỡi tối, sắc trời bắt đầu đen dần.
Trên mặt biển, con thuyền lay động, từ xa truyền đến từng chùm ánh sáng.
“Khương Thư Lan...”
Dịch giả có lời muốn nói: Có vài chỗ tác giả viết chưa được sát nghĩa nên mình đã sửa lại cho nó đúng với dân Việt mình; ví dụ như con trai thành con ốc móng tay, con hào thành con hàu (Quảng Ninh thường gọi là hầu). Một điều nữa là không phải cứ mùng một với mười lăm thủy triều sẽ lên vào buổi sáng đâu, sẽ tùy vào con nước, có lúc nước lên sáng, có lúc lại lên buổi tối, thường một chu kỳ con nước kéo dài 5 đến 7 ngày, và ngày hôm sau sẽ lên chậm hơn ngày hôm trước khoảng hai giờ.
Là âm thanh của Chu Trung Phong.
Âm thanh cực lớn, mang theo một chút vang dội, từ trên mặt biển truyền đến phía trên dãy đá ngầm, từ rất xa đều có thể nghe được.
Nhóm ba người Khương Thư Lan từ lâu đã ôm sát bên cạnh nhau, các cô đứng ở vị trí cao nhất trên dãy đá ngầm.
Giờ phút này, thời điểm nghe được âm thanh, không nhịn được mà cảm thấy may mắn.
“Chu Trung Phong, em ở chỗ này!”
Trong ánh chiều tà, Khương Thư Lan vẫy tay về hướng Chu Trung Phong, cho dù cô biết đối phương chưa chắc đã có thể nhìn thấy. Nhưng giờ phút này, vẫy tay đại biểu cho sự hi vọng.
Sau khi Chu Trung Phong nghe được âm thanh, cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ lúc biết tin đến bây giờ, mọi người đã đi tìm sáu bảy tiếng đồng hồ.
Lần thủy triều này quá mức đột ngột, bị nhốt không chỉ có nhóm ba người Khương Thư Lan. Thậm chí còn có ngư dân cùng nhóm các chị dâu khác cũng bị bao vây trên bãi biển.
Nhưng mà trên cơ bản đã cứu viện gần như đủ cả.
Duy nhất chỉ có nhóm Khương Thư Lan bên này là không truyền đến tin tức tìm thấy người.
Theo thời gian trôi qua, tâm của Chu Trung Phong như chìm vào đáy cốc.
Một tiếng gọi Chu Trung Phong này làm cho anh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Anh phe phẩy mái chèo của con thuyền, tốc độ chèo so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần, tạo thành một trận gợn sóng trên mặt biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận