Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 248:

Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cũng nếm thử qua một chút: “Mẹ, mẹ không thấy mấy nguyên liệu mà Tiểu Khương dùng sao, nào là tỏi băm, nào là miến, nào là dầu vừng, đây đâu phải là ăn bào ngư, đây rõ ràng là đang ăn tiền!”
Bà lão Na nhìn chị ấy: “Cho con nguyên liệu tốt, con cũng không làm ra được đồ ăn ngon như vậy đâu.” Dừng một lúc, bà ấy lại ăn một miếng, không khỏi gật đầu: “Có thể thấy được điều kiện nhà Tiểu Khương không tệ chút nào, nếu điều kiện kém thì sẽ không dám hào phóng như vậy đâu.”
Người đã quen với nghèo khổ rồi, cái gì cũng sẽ không nỡ dùng đến, chỉ biết luôn tiết kiệm chắt chiu mà thôi.
Những người giống như Khương Thư Lan thực sự rất ít.
Cũng chỉ có sinh ra từ gia đình giàu có mới nuôi nấng lên được người con gái như Khương Thư Lan mà thôi.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh nhịn không được mà cười lên: “Nhưng mà giống như mẹ năm đó, chiên miếng bánh màn thầu cũng dùng hết hai cân dầu ở nhà mà.” Dừng một lúc, cô bổ sung thêm một câu: “Mẹ cùng với Tiểu Khương ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ rất hợp nhau.”
Bà lão Na cũng sinh ra từ gia đình có điều kiện, đồ ăn đều là những món ngon nhất, chỉ là do sau này gặp phải chuyện không may mới dần dần trở nên khốn khó như vậy.
Nhưng những thứ đã ngấm vào xương tủy vẫn là không thể thay đổi được.
Bà lão Thái cười tủm tỉm nói: “Như vậy cũng đúng, về sau mẹ cũng có thể nói chuyện được với Tiểu Khương nhiều hơn.”
....
Nhà Vương Thủy Hương.
Lý Nhị Nhạc bưng một khay bào ngư hấp miến về, mùi hương lập tức lan ra khắp nhà, mấy đứa nhỏ tựa như sói đói mà vọt tới.
Vương Thủy Hương vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy ra chỗ mấy đứa nhỏ: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Lên trời sao?”
Lúc nhìn thấy món bào ngư hấp miến mà Lý Nhị Nhạc mang về, nhất thời hít thở sâu một hơi: “Thư Lan cứ vậy mà cho hết thứ tốt trong nhà đi như thế được sao?”
Đây chắc chắn phải cho nhiều dầu vừng lắm mới thơm được như vậy.
Thấy bốn đứa nhỏ lớn bé đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn, Vương Thủy Hương lập tức cho mỗi người hai miếng, còn lại thì cất trong tủ: “Đồ ngon phải từ từ ăn, nếu cứ ăn hết ngay lập tức như vậy thì sau này mấy đứa lấy gì mà ăn.”
Không phải là quá nghèo gì, chỉ là vừa tiếc vừa muốn để dành lại mà thôi.
Mấy đứa nhỏ ăn xong liên tục liếm tay: “Đồ ăn dì Thư Lan làm ngon quá.”
Số bào ngư này ước chừng phải ăn đến ba ngày, Khương Thư Lan vốn còn định để lại một ít cho Chu Trung Phong, nhưng để bao ngư cùng với ốc mắt mèo lâu quá đến mức hỏng rồi có khi Chu Trung Phong vẫn còn chưa quay về.
Mắt thấy thực sự không giữ lại được nữa, vậy nên Khương Thư Lan lập tức nấu hết số bào ngư cùng với ốc mắt mèo.
Nhìn hai đứa nhỏ cứ như vậy ăn hải sản trong một thời gian đến mức không còn muốn ăn nữa.
Vậy nên Khương Thư Lan lúc này mới ngưng lại.
Vừa vặn bà lão Na ở nhà bên cạnh có bán gà, vậy nên cô chọn một con gà con về.
Khương Thư Lan và Vương Thủy Hương hẹn nhau cùng đến nhà bà lão Na để chọn gà con.
Đây cũng là lần đầu Khương Thư Lan bước vào nhà họ Na sau khi đến hải đảo cũng được một thời gian rồi, vừa vào đã bị vườn rau củ nhà họ Na làm cho ngạc nhiên, thực sự là quá đẹp rồi.
Những mầm củ cải trắng xanh tươi non mềm, không có lấy một con côn trùng nào bám lên đó.
Hai mầm tiêu xanh, ớt bắt đầu nảy mầm, nhỏ xíu khép mình ở bên trong lá.
Còn có một vườn cà chua non, dùng dây thừng cố định vào cây gậy, đến lúc đã chín nhìn đẹp vô cùng, một đám cà chua đỏ rực, ước chừng phải to bằng nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận