Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 786:

Cha Khương còn bắt anh ấy phải cấm dục, anh ấy đều sắp thành hòa thượng đến nơi rồi.
Đội trưởng Na gãi đầu, oán hận nói: “Mấy anh chưa nghe câu đừng nên vội phán xét người khác sao, mấy người cứ đợi đi, đợi sau này tôi với Hồng Vân chắc chắn sẽ sinh được hẳn đội bóng.”
Cho bọn họ phải sáng mắt ra.
Đội trưởng Triệu với chính ủy Tống đều cảm thấy mặt của đội trưởng Na thực sự rất dày.
Đâu có biết rằng lời kia lại thành thật.
Về sau hai vợ chồng đội trưởng Na đúng là sinh được hẳn một đội bóng luôn.
Ở hành lang phòng hộ sinh.
Cha Khương cùng với mẹ Khương đi qua đi lại, vô cùng sốt ruột, sốt ruột vì Thư Lan đang ở trong phòng sinh, sợ cô sẽ gặp phải chuyện gì.
Kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Trung Phong đang ngồi trên ghế nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía phòng giải phẫu.
Đôi mắt đỏ bừng kia vừa nhìn đã thấy mất ngủ rất nhiều ngày nay rồi.
Mẹ Khương cuối cùng vẫn rất đau lòng: “Trung Phong, con cứ nghỉ ngơi một lát đi, từ Tây Bắc cho đến hải đảo cũng phải cách đến mấy ngàn dặm mà!”
“Nếu thực sự không chịu được nữa thì con cứ ngủ đi.”
Làm cha mẹ như bọn họ cũng không thể không để ý đến người khác được.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Mẹ, không cần đâu, con vẫn muốn đợi.”
Dù sao thì anh cũng ngủ không được, vì trong lòng đang rất lo lắng.
Từ trước đến nay người nổi tiếng là bình tĩnh như Chu Trung Phong, tựa như một mặt hồ yên ả đột nhiên bị ném một hòn đá xuống, không khỏi tạo ra vô số gợn sóng lớn.
Gợn sóng kia còn tản đi rất lâu, đến mức khiến lòng người cũng phải bất ổn theo.
Thấy anh không chịu ngủ, cha Khương mẹ Khương lại cảm thấy rất vui mừng, nhưng vui mừng xong lại cảm thấy đau lòng.
“Con đi trong bao lâu rồi?”
Chu Trung Phong: “Sáu ngày.”
Thực ra vốn dĩ ba bốn ngày là có thể đến được nhưng mà vì phải tránh mấy kẻ theo dõi, còn phải không để lại dấu vết nữa.
Đi lòng vòng mấy hồi cuối cùng mới có thể quay lại hải đảo được.
Cha Khương cùng với mẹ Khương quay qua nhìn nhau, cha Khương trực tiếp ngồi xuống, chỉ vào bả vai của mình: “Dựa vào đây ngủ chút đi.”
Cha Khương thực sự rất gầy, nhưng bả vai cũng đủ rộng để người khác tựa vào.
Chu Trung Phong ngạc nhiên, một bàn tay lớn cũng ôm anh vào: “Con à, mau ngủ chút đi.”
Biết trong lòng anh luôn có Thư Lan là đủ rồi.
Bọn họ làm cha mẹ sao có thể không có chút lý lẽ nào được.
Lúc tựa vào vai cha Khương, Chu Trung Phong hơi giật mình trong chốc lát, anh chưa từng được trải nghiệm chuyện này bao giờ.
Dựa vào vai của cha Khương, rõ ràng là bả vai của cha Khương rất gầy yếu, nhưng lại khiến người ta an tâm một cách đáng ngạc nhiên.
Lúc này đây, Chu Trung phong cũng không từ chối nữa, anh mở to hai đôi mắt đã ửng đỏ, nhìn vào phòng giải phẫu mà nói: “Thư Lan mấy ngày này không hề thoải mái gì đúng không ạ?”
Cha Khương lắc đầu: “Không đâu, muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống, chỉ là đến tối hay phải thức dậy để đi tiểu đêm thôi, đứa nhỏ quấy rầy rất ghê, như thể đánh nhau ở trong đó vậy.”
Nửa lời trước khiến Chu Trung Phong như thả lỏng hơn, nhưng nửa lời sau khiến cho anh phải nhíu mày.
“Đứa nhỏ này cũng quá nghịch ngợm rồi.” Còn dám bắt nạt mẹ mình như vậy.
“Sinh ra rồi con sẽ đánh để dạy dỗ hai đứa nó cho tốt.”
Nghe được lời này, cha Khương cùng với mẹ Khương đều đồng loạt nhìn về phía anh.
“Sao vậy?” Chu Trung Phong lập tức sửa lại lời: “Nếu là con gái thì sẽ không đánh, còn con trai thì sẽ đánh.”
Lời này coi như giảm bớt được cơn khó hiểu trong lòng cha Khương và mẹ Khương.
Bọn họ đều đồng loạt nhìn về phòng hộ sinh.
“Cha mẹ con có khỏe không?”
Ngữ khí có chút mơ hồ, suy nghĩ cũng không được thể hiện rõ ràng ra.
Chu Trung Phong đáp: “Vẫn ổn ạ.”
“Nhưng bọn họ chỉ áy náy việc không thể tới gặp lúc Thư Lan sinh con.”
“Cha mẹ của con phải làm chuyện lớn, đâu có giống như chúng ta đâu.”
Cha Khương rất hiểu chuyện. Nhưng sau đó liền nói đến chuyện khác: “Không biết Thư Lan ở bên trong đó thế nào rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận