Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1145:

Khương Thư Lan đã rất ngạc nhiên khi thấy lượng hàng của Hợp tác xã tiếp thị và cung ứng chợ Đông Đan cao hơn so với của cửa hàng bách hóa.
"Chuyện gì đang xảy ra với các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ở chợ Đông Đan vậy? Lượng hàng bán ra cao hơn nhiều so với lô hàng của cửa hàng bách hóa?"
Sĩ quan hậu cần sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
"Tôi hình như có nghe đối phương đã nói, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ở chợ Đông Đan mỗi ngày có lượng người qua lại nhiều hơn cửa hàng bách hóa gần chợ lớn."
Khương Thư Lan gật đầu, cô biết rõ điều đó: "Phía nhà máy đóng hộp và nhà máy sản xuất trái cây bảo quản, tăng cường thu mua xoài và vải thiều."
Chuyện này... Sĩ quan hậu cần hơi khó xử: “Vải sắp hết mùa rồi nhưng xoài thì không vấn đề gì.”
Nghe thấy câu trả lời này, Khương Thư Lan vô thức gõ ngón tay lên bàn: "Có hai giải pháp, thứ nhất là ngừng sản xuất các loại thực phẩm đóng hộp khác, dùng toàn bộ nguồn lực mua vải thiều, mua được hàng thì sau đó sẽ đem tích trữ; thứ hai là sản xuất sản phẩm thay thế.”
Mặt hàng sản phẩm?
Sĩ quan hậu cần và Khương Thư Lan cùng lúc nhìn vào măng cụt đóng hộp trên bàn.
"Cái này có thể không?"
Khương Thư Lan: "Có khả thi hay không, phải thử mới biết được."
Cô cầm sổ sách kế toán và cầm lấy các đơn đặt hàng: "Đi gặp sư trưởng Lôi trước đã. Sau khi chú ấy đồng ý với những đề nghị tôi đưa ra ở trên, tôi sẽ đi đàm phán với Nhạc Kiến Thanh."
"Không cần tìm, tôi nghe thấy cả rồi."
Sư trưởng Lôi đẩy cửa bước vào, ông ấy vốn định tới hỏi sĩ quan hậu cần để biết tình hình của căn tin.
Không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện này.
Thú thực, sư trưởng Lôi có chút ngạc nhiên, ông ấy không ngờ Khương Thư Lan lại chiếm vị trí thống lĩnh về mảng này của nhà máy.
Thấy sư trưởng Lôi bước vào, Khương Thư Lan và sĩ quan hậu cần đều sửng sốt: "Lãnh đạo."
"Cứ làm như Thư Lan nói, tăng cường vận chuyển tảo bẹ và rong biển và dự trữ vải thiều. Còn về sản phẩm thay thế mà chúng ta đang tìm kiếm…"
Sư trưởng Lôi có chút tò mò.
Khương Thư Lan đưa hộp măng cụt đóng hộp mà cô mang từ nhà đến.
"Chú nếm thử xem."
Măng cụt được đóng hộp rất đẹp, ở trong hũ thủy tinh trong suốt, một nhánh măng cụt giống như bông gòn, nhìn rất ngon.
Sư trưởng Lôi ngây ra một lúc, vội vàng mở ra nếm một miếng, không kìm được mà hai mắt sáng lên: "Cái này thích hợp cho người lớn tuổi ăn."
Nó tan chảy trong miệng. Trong chua có ngọt.
Khương Thư Lan mỉm cười: "Có hai phiên bản măng cụt đóng hộp, loại chú đã ăn là phiên bản cho người già, còn có một phiên bản cho người trẻ tuổi."
Cô đẩy một hộp khác tới. Sư trưởng Lôi nếm thử và lắc đầu: "Cái này cũng được, nhưng tôi thích cái trước hơn."
Lời tuyên bố này đã mang lại cho Khương Thư Lan thêm một phần tự tin.
Sau khi hoàn thiện nội dung chi tiết với sư trưởng Lôi, cô đã viết viết vẽ vẽ trên giấy, và sau đó đã giải quyết xong các chi tiết cuối cùng.
Cô đi thẳng đến văn phòng bên cạnh.
Văn phòng bên cạnh có lãnh đạo ngồi trong đó, có lắp điện thoại.
Ngay khi cô rời đi, sư trưởng không thể không thở dài với sĩ quan hậu cần: "Tôi thực sự đã gửi cho cậu một người đáng đồng tiền bát gạo."
Lúc đó, quân đội quyết định trả cổ tức cho Khương Thư Lan, chẳng qua là vì cô có công.
Nhưng dù thế nào thì cô không bao giờ ngờ rằng mình có thể làm được đến mức này.
Sĩ quan hậu cần không khỏi gật đầu: "Từ phương diện làm ăn, Thư Lan so với tôi có rất nhiều ưu thế."
Từ cách xưng hô của sĩ quan hậu cần cũng có thể nhìn ra, đồng chí Khương, Tiểu Khương, Khương Thư Lan, Thư Lan.
Càng ngày càng thân thiết với nhau nghĩa là đối phương đã được công nhận và chấp nhận.
Khi Khương Thư Lan đến nhà máy bên cạnh, cô gọi vào số điện thoại được ghi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận