Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 74:

Nó đẩy ngã Giang Mẫn Vân đã đành, còn học theo bộ dạng của người lớn, phun một ngụm nước bọt: “Người phụ nữ xấu xa, ai bảo cô cướp tên của mẹ tôi, ai bảo cô cướp radio của mẹ tôi, ai bảo cô cướp ba tôi!”
Lần này tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Lệ Na là mẹ của nhóc con ấy!
Trâu Dược Hoa có thể là cha của nhóc!
Mà phản ứng của Trâu Dược Hoa cũng chứng minh rằng suy đoán của mọi người là đúng.
Giang Mẫn Vân bị nhổ nước bọt nên có chút choáng ngợp, theo bản năng cầu xin giúp đỡ với Trâu Dược Hoa.
Trong giấc mơ của cô ta, hai đứa con của Trâu Dược Hoa cực kỳ ưu tú, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng đứa bé hư hỏng hung hăng, dữ tợn trước mặt này là ai?
Đối mặt với nghi vấn của người vợ nhỏ chưa qua cửa, với nghi hoặc và khó hiểu vừa liếc qua là thấy rõ của mọi người.
Khoảnh khắc Trâu Dược Hoa xông tới cũng đã hoàn toàn bối rối.
Theo đó những lời Trâu Dương nói ra, làm đầu anh ta trống rỗng, giờ phút này, sắc mặt anh ta tái mét, một tràng tức giận xông lên, huyết khí cuồn cuộn.
Anh ta căn bản không có trả lời gì, chỉ giơ tay lên, đánh về phía nhóc Trâu Dương, một cái tát giơ lên thật cao rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống: “Trâu Dương, ai bảo con tới đây?”
Ai bảo nhóc đến vào lúc này?
Đứa bé này không phải đã được giao cho mẹ của anh ta trông coi rồi sao?
Vì sao Trâu Dương vốn nên ở nhà xưởng cán thép 1 ở thị trấn Bình Hương, ấy thế mà lại xuất hiện ở đây?
Còn xuất hiện trùng hợp như thế?
Vậy những gì anh ta và Giang Mẫn Vân làm lúc trước là gì?
Cái tát không mạnh, nhưng cực kỳ tổn thương người khác, một cái tát khiến nhóc Trâu Dương tỉnh mộng.
Nó nâng tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hốc mắt rưng rưng, bật khóc: “Bọn họ nói có mẹ kế thì có ba dượng, con không tin.”
Nó hít mũi: “Bây giờ thì con tin!” Phẫn nộ hét lớn một câu: “Bởi vì cha ruột của con, căn bản sẽ không đánh con!”
Lời này khiến Trâu Dược Hoa ngẩn ra, trong lòng anh ta có chút tư vị không thể nói ra, muốn kêu, nhưng nhóc Trâu Dương căn bản không nhìn anh ta.
Nó đứng lên thì lập tức bỏ chạy, chạy được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay trở về.
Đến trước mặt Tưởng Lệ Hồng, cứng rắn đoạt lấy cái radio kia từ trong ngực cô ta.
Tưởng Lệ Hồng không cho, trong lúc giằng co, cô ta sốt ruột: “Đứa nhỏ này đang làm gì vậy?”
Cô ta kéo lại.
Trâu Dương tức giận: “Đây là radio của mẹ tôi, không phải của bà, không phải của bà!”
Trong lúc giằng co, radio rơi xuống đất, rớt xuống rầm một tiếng, lập tức trở thành nửa tàn phế.
Tưởng Lệ Hồng sửng sốt theo bản năng giải thích: “Không phải tôi!”
Nhóc Trâu Dương lập tức bối rối.
Nó ngồi xổm trên mặt đất, nhặt linh kiện radio vỡ tan tành lên, nhưng cho dù có ráp lại thế nào cũng ráp không đầy đủ được.
Nước mắt của nó lập tức rơi xuống, nó trừng mắt nhìn Tưởng Lệ Hồng, tiếp theo hét lớn về phía Trâu Dược Hoa: “Tôi hận ông!”
“Ông không phải là cha của tôi!”
Không đợi Trâu Dược Hoa phản ứng lại thì nhóc Trâu Dương đã chạy mất bóng.
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Trâu Dược Hoa lập tức sững sờ tại chỗ, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới đứa con trai mình yêu thương nhất, thế nhưng lại nói hận mình.
Nó mới bao nhiêu tuổi, mười hai tuổi mà thôi.
Cha mẹ nào mà không đánh con?
Nó làm sao mà lại có thể nói hận anh ta được chứ?
Trong lúc Trâu Dược Hoa đang ngây người, thân thích nhà họ Trâu bên cạnh phản ứng lại, vội vàng thúc giục: “Dược Hoa, mau đuổi theo Dương Dương, Dương Dương từ trong thành phố chạy tới, ba bốn mươi dặm đường đó! Cũng không biết là làm sao mà tới được.”
Vừa nói ra lời này, Giang Mẫn Vân ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng rên rỉ cũng phản ứng lại.
Cô ta ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đứng lên, nói theo: “Dược Hoa, nhanh đuổi theo con đi, con nhỏ không hiểu chuyện, người lớn chúng ta không thể cũng không hiểu chuyện như nó được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận