Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 98:

Giang Mẫn Vân đang gấp gáp đến độ thiếu chút nữa khóc lên, sáng sớm cô ta đã định tới đây rồi, nhưng bị hai đứa nhỏ này làm chậm trễ cho tới tận bây giờ, còn dám không cho bọn họ đi đăng ký kết hôn nữa.
“Dược Hoa, hay là mua cho tụi nó đi...”
Giang Mẫn Vẫn thỏa hiệp, nếu cứ như vậy mãi thì cục dân chính sẽ đóng cửa mất.
Trâu Dược Hoa theo bản năng mà cự tuyệt: “Sáng sớm đưa hai đứa nhỏ này đi đều đã đòi đủ thứ rồi, bọn chúng cần gì mấy thứ đó chứ, căn bản là đang ngăn không cho chúng ta cùng nhau đăng ký kết hôn đó.”
Đòi ăn cái gì đó đều là giả hết.
Chính xác mà nói thì bọn chúng không chấp nhận người mẹ kế Giang Mẫn Vân này.
Lời này vừa nói ra, hai người bọn họ lập tức nhận ra điều không đúng, nhất là Giang Mẫn Vân lại càng cảm nhận rõ hơn, lập tức ngẩng đầu lên.
Thấy được Khương Thư Lan đang đứng ở cửa cục dân chính.
Cô mặc một chiếc áo bông in hoa khai phú quý đỏ rực, màu đỏ càng khiến da thịt trắng như tuyết, mặt đẹp như tranh.
Thần thái của cô cũng vô cùng thoải mái, trong tay đang cầm một củ khoai nướng, cười nhẹ để lộ ra núm đồng tiền, trông cực kỳ thỏa mãn.
Mà Chu Trung Phong đang đứng bên cạnh cô, thân dài thẳng tắp, không nói cũng không làm gì hết.
Nhưng Giang Mẫn Vân vẫn nhìn ra được anh đang tận lực che chở cho đối phương.
Nghĩ đến củ khoai lang kia cũng là được đối phương mua cho.
Điều này khiến sắc mặt Giang Mẫn Vân đột nhiên trở nên tái nhợt, cô ta nhìn đứa nhỏ đang ôm đùi mình khóc nháo không ngừng.
Trong lòng lại càng cảm thấy rối bời, vốn dĩ, vốn dĩ những ngày thoải mái kia của Khương Thư Lan phải là của cô ta mới đúng.
Lúc đang ý thức được điều này trong đầu, Giang Mẫn Vân cả kinh, sao cô ta có thể có suy nghĩ này trong đầu được chứ?
Trâu Dược Hoa tương lai chính là người giàu nhất vùng, con trai con gái cũng là thiên tài, cực kỳ có tiền đồ.
Chu Trung Phong thì có là gì chứ?
Anh cùng lắm cũng chỉ là người tham gia quân ngũ mà thôi.
Sau khi hiểu rõ được điều này rồi, Giang Mẫn Vân đột nhiên trở nên bình tĩnh, cô ta cười trừ rồi nói một câu: “Khương Thư Lan cũng đi tới đây đăng ký kết hôn sao?”
Khương Thư Lan mở to hai mắt, nhìn Giang Mẫn Vân một lát.
Cô không hiểu rõ hai người, hai nhà rõ ràng đã có quan hệ không tốt, sao đối phương thấy cô lại còn cười chào hỏi với cô.
Khương Thư Lan không muốn để ý đến cô ta, nhưng khi nhìn thấy Trâu Dương và Trâu Mỹ đang khóc lóc om sòm bên cạnh, cô liền hiểu được, ở trong kịch ban đầu khi cô đến nhà họ Trâu cũng gặp phải tình huống này.
Mỗi khi cô và Trâu Dược Hoa muốn đi đăng ký kết hôn, hai đứa nhỏ sẽ luôn quấy rối.
Mãi đến khi kết hôn được hơn một năm rồi, bọn nhỏ mới từ từ chấp nhận cô, nhờ đó cô ta mới được đi đăng ký kết hôn với Trâu Dược Hoa.
Mà bây giờ cô ta đính hôn không thành công với Trâu Dược Hoa, không gả được cho anh ta, người bị bọn nhỏ gây ức ép và làm khó dễ đương nhiên phải là Giang Mẫn Vân rồi.
Trong lòng Khương Thư Lan đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Cô hướng về phía Giang Mẫn Vân mà nói: “Trẻ con cứ dỗ là được, cô dỗ cho bọn chúng vui thì đương nhiên bọn chúng sẽ để cho cô đi đăng ký kết hôn rồi.”
Dừng một chút, cô lại chuyển đề tài, cười đến mềm lòng người: “Cô cứ từ từ mà dỗ, bọn tôi đi vào đăng ký kết hôn trước đây.”
Khương Thư Lan vừa nói ra lời trêu chọc này, nhìn qua sắc mặt Giang Mẫn Vân dường như có chút nghiêm lại, nhưng trong nháy mắt liền tỏ ra thoải mái.
Nếu như làm loạn ở đây thì còn ra thể thống gì nữa.
Ai còn muốn làm bạn với cô ta nữa.
Chu Trung Phong ở bên cạnh thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhịn được cười.
Nhìn thấy Khương Thư Lan bình thường hiền lạnh nhu thuận, vậy mà cũng có lúc biết chọc tức người khác như vậy, quả thật là rất đáng yêu.
Anh vỗ vai Khương Thư Lan: “Được rồi, chúng ta mau vào đi.”
Khương Thư Lan cười lên rồi ừ một tiếng.
Vẫy vẫy tay với Giang Mẫn Vân rồi đi vào cửa lớn, từ đầu đến cuối cũng chưa thèm đưa mắt nhìn Trâu Dược Hoa lấy một cái.
Bộ dạng trào phúng thoải mái như trên mây kia, thiếu chút nữa đã khiến Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa tức đến hộc máu rồi.
Giang Mẫn Vân nghĩ vốn dĩ người được đi đăng ký kết hôn một cách dễ dàng như vậy phải là cô ta mới đúng.
Còn Trâu Dược Hoa thì nghĩ, Khương Thư Lan vậy mà không chút khách sáo nào, trực tiếp ngó lơ hắn như vậy.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Giang Mẫn Vân hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Dược Hoa, chúng ta vào thôi, không thể kém Khương Thư Lan một giây được.”
Thốt ra lời này, quả thực đã đụng trúng tim đen của Trâu Dược Hoa rồi.
Đàn ông mà!
Sao có thể chịu kém cạnh với người mình suýt chút nữa đã kết hôn được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận