Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 230:

Hắn ta nới lỏng vạt áo, hỏi con: “Mẹ mấy đứa đâu?”
“Mẹ đang ở trong phòng ngủ ạ!”
Một đường lập tức tiến vào như vậy, cũng không biết là có chuyện gì.
Con cả Triệu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Lời này nói ra khiến cho đội trưởng Triệu nhức hết cả thái dương, gõ gõ cửa một hồi cũng không thấy ai mở cửa.
Đội trưởng Triệu tức giận đến mức ức chế không chịu được: “Mĩ Kiều, cô không chịu ra tôi sẽ đập cửa đi vào đó.”
Lời này nói ra khiến cho mấy đứa nhỏ đang chơi bên ngoài cũng phải ngẩn cả người ra, mọi người quay qua nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói gì.
Ngay cả đứa nhỏ khó khóc nhất cũng mở lớn miệng, sợ hãi né tránh vào trong lòng con cả Triệu.
Từ Mĩ Kiều ở trong phòng không muốn mở cửa, nhưng sợ dọa đến mấy đứa nhỏ ở bên ngoài nên cuối cùng vẫn phải đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, chị ta lập tức khóc lóc om sòm: “Anh muốn mắng em thì cứ mắng đi, em là có lòng tốt mượn sức anh để giúp cho vợ của phó đoàn Chu, ai mà ngờ vợ của phó đoàn Chu lại là người lỗ mãng không biết trước sau như vậy.”
Càng không ngờ, những lời chị ta nói lại bị sư trưởng Lôi nghe thấy hết.
Thử nói xem một lãnh đạo lớn như sư trưởng Lôi sao lại đi tham gia một tiệc ăn uống của một phó đoàn như phó đoàn Chu chứ?
Nhìn thấy người vợ như hoa đang khóc, khóc đến nước mắt chảy thành dòng.
Cơn tức bảy phần ban đầu về sư trưởng Lôi cũng tiêu tan đi ba phần: “Ai nói là anh định mắng em?” Ngữ khí cũng dịu đi mấy phần.
Từ Mĩ Kiều ngẩng đầu thút tha thút thít mà đáp: “Vậy anh nói như vậy là có ý gì?”
Chị ta rất biết lợi dụng ưu thế của mình, vừa mở miệng đã khiến cho đội trưởng Triệu vô cùng đắn đo.
Đội trưởng Triệu đang định giáo huấn lại tư tưởng cho Từ Mĩ Kiều cũng đành thuận thế thấp giọng nói: “Không có ý gì khác hết, chỉ là Từ Mĩ Kiều à, phương pháp kia của em sau này cần phải thay đổi một chút mới được.”
“Sao cơ? Cảm thấy phương pháp của Khương Thư Lan mới là tốt sao?”
Một tay mượn sư trưởng Lôi để đạt được mục đích?
“Mĩ Kiều, em đang nói bậy bạ gì vậy? Anh đang nói chuyện chính, phó đoàn Chu và Khương Thư Lan chỉ là người ngoài thôi, đừng nhắc đến chuyện khác làm gì, cô ấy cứu được cháu trai của sư trưởng Lôi đó, chuyện này đâu cần em giúp gì?”
Đúng là như vậy thật.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thư Lan, cùng với tính cách khó lường của cô, Từ Mĩ Kiều lại cảm thấy đau đầu.
“Em với cô ta từ giờ không đội trời chung.”
“Mĩ Kiều!” Đội trưởng Triệu quát lớn: “Từ trước đến nay tư tưởng em luôn tiến bộ, sao bây giờ lại thành ra như vậy?”
Có thể có quan hệ tốt với Khương Thư Lan, đối với bọn họ chỉ có lợi chứ không có hại.
Thấy chồng mình tức giận như vậy, Từ Mĩ Kiều lúc này mới miễn cưỡng mà đồng ý: “Em biết rồi.”
Chị ta bình thường vốn rất được việc, nhưng không biết vì sao nhìn đến Khương Thư Lan lại cảm thấy không vừa mắt chút nào.
Chỉ là, lời này chị ta không thể nói với chồng mình được.
*
Nhà họ Tống.
Tống Vệ Quốc đi một đường về nhà, nhìn thấy nhà mình tắt đèn tối thui, không khỏi thắp đèn lên, thấy có người đang ngồi một mình trên ghế ở phòng khách.
Không phải ai khác mà chính là Tiêu Ái Kính bỏ về từ nhà họ Chu đang ngồi đó.
“Anh như vậy là sao?”
“Vẫn còn biết đường về nhà sao?” Tiêu Ái Kính nhịn không được mà cười lạnh.
Lời này nói ra, dù Tống Vệ Quốc có sợ vợ cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng: “Em có biết không? May mà em bỏ về trước rồi, nếu không phải em bỏ về trước, người phải chịu cảnh xấu mặt hôm nay chính là em đó!”
Thái độ của vợ mình đối với vợ của Chu Trung Phong cũng đủ khiến người khác phải bất mãn rồi.
Sau khi vợ anh ấy rời đi, anh ấy vẫn luôn phải giải thích với vợ chồng Chu Trung Phong, cũng coi như giải quyết được vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận