Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 732:

Sau khi làm xong mấy chuyện này, Khương Thư Lan mới giật mình nhận ra mình không đứng dậy được, bụng cô quá lớn, đứng hơn nửa giờ đã cảm thấy mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy đau eo.
Về cơ bản đây là hai tháng cuối cùng, cũng là hai tháng khó khăn nhất.
Mẹ Khương nhìn thấy đã biết: “Đau eo à?”
Bà đi lên đỡ lấy cô.
Khương Thư Lan gật đầu, dựa vào sức của mẹ Khương mà nằm xuống ghế tựa nghỉ ngơi.
Cha Khương ở bên cạnh dừng động tác trên tay, cầm lấy cổ tay Khương Thư Lan bắt mạch, lại ấn ấn eo của Thư Lan: “Ở đây có đau không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Xuống dưới một chút ạ.”
“Ở đây.”
Lần này ông ấy ấn xuống, Khương Thư Lan không kìm được mà la lên một tiếng: “Là chỗ đó đấy cha.”
Cha Khương biết phải làm sao, ông đi đến phòng để củi tìm một cái sọt và cái cuốc: “Cha lên núi hái ít thuốc rồi về.”
Đây là ông ấy muốn làm thuốc mỡ.
Mẹ Khương không kìm được mà khịt mũi: “Cuối cùng cũng chịu làm rồi. Trước đây mẹ kêu ông ấy làm, nói là mang thai thì không thể dùng thuốc mỡ. Chẳng phải bây giờ vẫn thỏa hiệp sao?”
Hai vợ chồng đã mắng nhau cả đời rồi.
Khương Thư Lan cũng cười không trả lời bà. Có lẽ do quá mệt mỏi nên cô nằm lăn ra ngủ rồi.
Bên ngoài.
Thiết Đản và Lôi Vân Bảo bước ra khỏi nhà, mang theo một chiếc bát nhỏ, trực tiếp chạy thẳng ra bãi cát, nơi đó là nơi có nhiều trẻ con nhất trên đảo.
Đồng thời cũng là một công viên trò chơi của bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ rất ranh ma, đi xong còn cố tình cầm cái bát lắc qua lắc lại trước mặt lũ trẻ đang chơi bao cát.
Vị ngọt của quả vải cộng với nước ngọt đun với đường phèn thật đúng là đả kích mạnh mẽ.
Tất cả lũ trẻ bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.
Mấy đứa trẻ đang chơi bao cát đều dừng lại.
Bọn chúng chạy tới: “Lôi Vân Bảo, các cậu mang theo cái gì tới đó?”
Cả đám đều cúi đầu nhìn thịt quả trong bát, không khỏi nuốt nước bọt.
Có đứa trẻ thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra: “Đây là vải thiều, trưa nay tớ mới ăn xong.”
Các loại cây ăn trái khắp núi rừng đồng bằng đều là niềm say mê của mọi đứa trẻ.
Kết quả là đứa trẻ kia đã nói ra câu này, Lôi Vân Bảo không khỏi trợn to mắt: “Không có hiểu biết gì cả.”
“Đây không phải là vải thiều đâu, đây là đồ hộp mà cô của tớ làm cho chúng tớ. Đồ hộp đó cậu có biết không? Là đồ ăn đắt nhất do Cung Tiêu Xã bán.”
“Trước đây tớ từng ăn rồi.”
“Quýt đóng hộp rất ngon luôn.”
“Xì!” Lôi Vân Bảo đặt cái bát xuống dưới mũi của bạn nhỏ bên kia: “Vậy cậu đã từng ăn vải đóng hộp chưa? Không phải, cậu đã từng nhìn thấy vải đóng hộp chưa?”
Cậu bé cố ý đưa bát tới trước mặt, bạn nam kia không khỏi nuốt nước bọt, thậm chí còn muốn chộp lấy.
Nhưng nghĩ đến khả năng đánh nhau của Lôi Vân Bảo và khả năng làm hại người khác của Tiểu Thiết Đản, cậu bé liền co rúm người lại.
Lôi Vân Bảo nói tiếp: “Muốn ăn không?”
Những đứa trẻ có mặt đều đồng loạt gật đầu: “Muốn.”
Những đứa trẻ này có đứa lớn hơn Lôi Vân Bảo, có đứa nhỏ hơn Lôi Vân Bảo.
Tại thời điểm này, Tiểu Thiết Đản nói: “Vốn dĩ Tiểu Lôi không muốn lấy vải đóng hộp ra chia sẻ với mọi người, nhưng tớ nghĩ chúng ta đã cùng nhau chơi bao cát, cùng nhau lái xe qua biển, cũng đã cùng nhau đi tiểu. Chúng ta đích thị là anh em.”
“Vì thế lúc đó tớ mới đề nghị Tiểu Lôi mang vải đóng hộp đến để mọi người cùng ăn.”
Ngay khi cậu bé nói xong câu này, đôi mắt của tất cả các bạn nhỏ có mặt đều sáng lên.
“Tiểu Thiết Đản, chúng tớ biết mà, cậu là người anh em tốt nhất của chúng tớ.”
Trong đám trẻ con này, đứa lớn nhất không quá mười tuổi, đứa nhỏ nhất cũng mới hai ba tuổi, lúc này mọi người đều gọi nhau là anh em.
Thấy bầu không khí đang rất tốt, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cùng nhau đứng lên trên phiến đá, nhìn về phía mọi người, Tiểu Thiết Đản nói: “Tuy là anh em, nhưng có một câu nói như này, anh em cũng phải tính toán rõ ràng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận